Phần lưng dưới của Ninh Chước lại cảm thấy đau rát.
Cơn tức giận và sự nhục nhã từ quá khứ bất ngờ đổ ập đến khiến anh bật dậy khỏi giường
Anh lại nhận thấy mình được bao bọc trong một tấm chăn ấm áp.
Còn Thiện Phi Bạch thì lại thoải mái ngủ ngon lành nằm bên cạnh anh, thậm chí còn cởi cả quần ngoài, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi thể thao màu đen.
Không có gối đầu, mái tóc xoăn dài không còn băng đô thể thao, xõa ra tán loạn trên giường.
Đôi chân dài đặt ngang trên chăn, cơ bắp săn chắc, cứng cáp đầy hấp dẫn.
… Có lẽ vì ánh sáng không tốt nên không thể nhìn thấy rõ vết thương cũ.
Ninh Chước lẳng lặng nhìn Thiện Phi Bạch một lát, trong lúc nhất thời không rõ mình đang ở đâu, cả người chỉ ngùn ngụt cơn lửa giận vừa xuất hiện.
Anh nghĩ trong lòng, Thiện Phi Bạch vừa mới đâm mình một dao, sao lại có gan chó bò lên giường anh?
Càng nghĩ lại càng giận, Ninh Chước giơ tay túm lấy gối đầu ấm áp của mình, dứt khoát đập thẳng vào mặt Thiện Phi Bạch!
Vừa tỉnh giấc nên chưa tỉnh táo hẳn, trong lòng bứt rứt khó chịu, Ninh Chước cũng chỉ ra tay khoảng 7 phần sức lực.
Không ngờ Thiện Phi Bạch lại không hề nhúc nhích, để cho chiếc gối ngày một lún sâu hơn trên mặt, dường như thanh niên chỉ là một bóng ma trong cơn ảo giác của Ninh Chước.
Hơn nửa phút trôi qua.
Ninh Chước nghi ngờ mình phát bệnh nên buông lỏng tay một chút.
Thiện Phi Bạch, một bóng ma, lại bất ngờ ra tay.
Cậu giơ hai tay khóa chặt cổ tay Ninh Chước trong lúc anh vừa thả lỏng người, dùng một đầu gối đá vào hai chân anh, lật người lại đè lên trên người anh, cậu vươn chân ra đè chân nửa thân dưới, tạo thành một tư thế ôm kín kẽ, khống chế Ninh Chước một cách vững chắc.
Thiện Phi Bạch đúng là đang ngủ ngon, sau đó đột nhiên không thể thở được, trong lòng nhận ra không ổn, cậu không biết Ninh Chước muốn làm gì.
Cậu cảm thấy anh không thực sự muốn giết mình.
Nhưng cậu biết cậu không thể để Ninh Chước làm đến cùng.
Năm năm nhớ nhung, năm năm giết chóc, cậu biết rõ tính tình của Ninh Chước.
Cậu đã mất thế thượng phong, nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn và để anh lấn át, cậu thực sự sẽ không còn cơ hội để chiến thắng hay sống sót.
Cho đến khi nhận thấy Ninh Chước dần buông lỏng tay, Thiện Phi Bạch đang dùng hết sức nín thở liền tìm thấy một tia hi vọng.
Thần kinh và cơ bắp căng thẳng của Thiện Phi Bạch cuối cùng cũng dám thả lỏng một chút khi áp chế được Ninh Chước.
Tiếng hít thở nặng nề vang lên không ngừng.
Thiện Phi Bạch không hiểu được mình vừa sống lại từ cõi chết ôm chặt Ninh Chước trong lòng, thở dốc không ngừng, nhỏ giọng cảm thán: "Trời ơi…"
Ninh Chước: "…"
Anh nhìn lên trần nhà, cuối cùng khôi phục lại được ký ức thực tại trước giấc mơ.
Anh biết anh đột nhiên nổi điên, là bên đuối lý nên anh cũng không dám tiến thêm một bước phản công.
Nhưng không bao lâu sau, Ninh Chước không còn kiên nhẫn nữa.
Từ trước đến nay anh không thích đến gần Thiện Phi Bạch, không biết vì sao mỗi lần như vậy cả người lại có một luồng điện ma quái chạy qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!