Chương 28: Ân đoạn (2)

Càng tức giận, Ninh Chước càng bình tĩnh hơn.

Ninh Chước đưa lưng về phía người nọ, dù biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Ai?"

Thiện Phi Bạch khóa chặt các khớp xương của anh, lồng ngực rắn chắc hơn nhiều so với khi còn nhỏ. Anh gần như bị áp sát cặn kẽ bởi một bức tường nóng rẫy, không còn một khoảng trống nào để phản công.

Ninh Chước nói xong, anh cảm giác được bức tường kia cũng trở nên cứng ngắc, nhịp thở của người nọ cũng tăng tốc hơn.

Nhịp vốn tương đối ổn định của đối phương như dội thẳng vào cột sống của anh, khiến lưng anh đau nhức.

Nhiều năm trôi qua, anh vẫn biết điểm yếu của tên khốn này ở đâu.

Anh đã giẫm lên nó không thương tiếc, nghiền nát nó nhiều lần nhưng nó vẫn mang lại cho anh cảm giác chua chát giống như xưa.

Một lúc sau, một đai súng cứng cáp và lạnh lẽo móc quanh cổ và quấn quanh người anh.

Sau khi hoàn thành thêm một lớp cố định khác, Thiện Phi Bạch nói: "Anh Ninh quả là một người cao thượng nhưng dễ quên."

… Giọng điệu không còn hào hứng như trước.

Sự đau khổ của đối phương khiến Ninh Chước cảm thấy một chút hạnh phúc trong sự cay đắng nhẹ nhàng.

Anh ồ lên một tiếng, như thể vừa tìm thấy ai đó trong gác xép kí ức của mình: "Là Tiểu Bạch à."

Thiện Phi Bạch tựa trán vào phía sau gáy Ninh Chước, ngửi thấy mùi dầu bạc hà đắng chát trên người anh: "Đúng rồi."

Nếu không phải vết thương vì đạn bắn ở trên thắt lưng, nếu không có đai súng đang quấn quanh cổ thì có lẽ đây là một cuộc hội ngộ ấm áp sau nhiều năm xa cách.

Ninh Chước tê dại cả đầu: "Cậu áp sát tôi như vậy vì sợ tôi sẽ làm gì à? To cao như thế mà lá gan của cậu cũng chỉ có như vậy thôi sao?"

Thiện Phi Bạch đứng bất động: "Không phải do em nhát, mà vì em biết anh Ninh mạnh như thế nào."

Duy trì khoảng cách gần như vậy, Thiện Phi Bạch có thể dễ dàng nắm bắt được bất kỳ sự chuyển động nào trên người Ninh Chước.

Nhưng Ninh Chước vẫn tự tin có thể thoát khỏi vòng vây.

Sau khi giãy giụa bằng một tay, anh nắm chắc hơn 70% khả năng sẽ thoát khỏi sự kìm kẹp của Thiện Phi Bạch.

Nhưng người của anh vẫn còn trong tay của Thiện Phi Bạch.

Nếu anh trốn thoát một mình thì cũng không có gì thay đổi.

Sắc mặt Ninh Chước vẫn thong dong, bình tĩnh như cũ, nhưng cơn tức giận đang gào thét trong lòng: "Thằng chó Hinata đó trả tiền cho cậu giết tôi à?"

Thiện Phi Bạch suy nghĩ một chút: "Dạ… gần như vậy."

Ninh Chước tức giận, cười gằn hung ác: "Cậu dám làm mà không dám thừa nhận? Nó bỏ ra bao nhiêu tiền để mua chuộc lương tâm của cậu?"

Nhiệt độ cơ thể của Thiện Phi Bạch vẫn cao đến kinh ngạc, làn da của cậu như trực tiếp đốt cháy da thịt anh, đốt cháy đến tận trái tim anh.

Thiện Phi Bạch đáp: "Không đắt, 180 ngàn."

Con số này khiến Ninh Chước phát hỏa.

Anh xác định đây là một cuộc trả thù được lên kế hoạch kĩ lưỡng.

Của Ken Hinata và của cả Thiện Phi Bạch!

Ninh Chước cảm thấy một cơn lửa giận ngùn ngụt đang thiếu đốt xương sườn của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!