Ninh Chước nhịn không được mà túm lấy ngực áo Thiện Phi Bạch, đè chàng trai lên tường.
Cả người bị đập mạnh vào tường nên Thiện Phi Bạch, người vẫn còn bị thương, khẽ thở hắt một tiếng.
Dù đối phương đang đau, Ninh Chước vẫn dùng cánh tay phải bằng máy của mình nắm chặt hai cổ tay của cậu kéo mạnh qua đầu.
Ninh Chước đút tay còn lại vào túi áo chàng trai, lấy tấm thẻ căn cước có vấn đề ra.
Anh không biết được bí mật, nhưng anh có thể mơ hồ đoán ra một số manh mối.
Trong cơn tức giận, anh ném tấm thẻ đi và tìm kiếm xem trên người cậu còn bị giấu những thứ đáng nghi nào khác không.
Ninh Chước cẩn thận lục lọi, anh thô bạo cuộn chiếc áo sơ mi mỏng manh của Thiện Phi Bạch lên, lộ ra cơ bụng săn chắc của chàng trai.
Bàn tay của Ninh Chước lạnh lẽo như băng.
Đầu ngón tay của Ninh Chước lại như lửa cháy đốt bỏng trên da của Thiện Phi Bạch, khiến cậu nổi da gà.
Như là lạnh, cũng có thể là vì quá hưng phấn.
Chàng trai để Ninh Chước khám xét người mình, cậu rũ mắt, nhìn Ninh Chước từ bị trí cao hơn một chút với ánh mắt nghiêm túc và tập trung như một con mồi đang nhìn thợ săn từ trong góc tối.
Ninh Chước không để ý Thiện Phi Bạch đang nhìn mình như thế nào.
Sau khi khám xét người Thiện Phi Bạch một lần nữa, Ninh Chước bất đắc dĩ cảm thấy nhẹ nhõm, tay trái tì lên xương quai xanh của đối phương, ngón tay phải gập xuống, ngón trỏ linh hoạt nhấn một cái nút trên cổ tay.
Khoang cổ tay mở ra, để lộ một sợi dây thép văng ra ngoài.
Ninh Chước cầm dây thép như cầm roi, ngắn gọn ra lệnh: "Nhón chân."
Thiện Phi Bạch nhún vai và làm theo.
Ninh Chước dùng tay trái quấn dây thép quanh cổ cậu.
Tiếng bánh răng và tiếng máy móc vang lên, cổ Thiện Phi Bạch bị trói ngay vào tường.
Để hít thở, cậu buộc phải kiễng chân lên.
Ninh Chước kéo ghế ra ngồi xuống.
Thiện Phi Bạch bị giam cầm ân cần nhắc nhở: "Anh lên giường ngồi cho thoải mái.
Ninh Chước: "Câm mồm."
Thiện Phi Bạch ngoan cố: "Trên giường êm mông hơn."
Ninh Chước không muốn gây hấn với Thiện Phi Bạch chỉ vì những việc nhỏ này.
Anh bắt đầu cuộc thẩm vấn chỉ có hai người: "Cậu ra ngoài?"
"Dạ." Thiện Phi Bạch thành thật thừa nhận: "Anh Ninh cũng biết em sợ nhất là buồn chán mà. Lâu rồi em cũng đến Henna, em muốn đi dạo thăm nhà cũ một chút, không cẩn thận thấy một số thứ không nên thấy thôi… À, còn nghe một số thứ không nên nghe nữa."
Cậu cao giọng ngợi khen: "Kim Charlemagne giết một Kim Charlemagne khác. Anh à, sao anh nghĩ ra được sáng kiến hay quá vậy?"
Ninh Chước tựa lưng vào ghế, tay siết thành nắm đấm: "Cậu muốn chết à?"
Thiện Phi Bạch: "Nào có, anh Ninh và em cùng nhau muốn chết mới đúng, chúng ta giống nhau mà."
Cậu tủm tỉm cười khai báo sự tình: "Người ở tầng 9 không phải là Kim Charlemagne thật, chỉ là người đổi thuốc thôi. Còn Kim Charlemagne thật đã chết vào ngày hôm qua khi bị chính cha ruột mình bắn chết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!