Chương 131: Kết thúc (14)

Kim Tuyết Thâm sốc nặng, vừa quay về Henna đã khóa phòng nhốt mình, lẳng lặng trùng tu lại thế giới quan vừa sụp đổ.

Mọi người nghĩ hắn đã báo được thù cho nên cần thời gian để điều chỉnh tâm tình, cho nên không một ai quấy rầy làm phiền.

Ngoại trừ Vu Thị Phi.

Sau khi không tình nguyện thú nhận mình vừa mới nhìn thấy và nghe thấy gì, Kim Tuyết Thâm vùi đầu vào gối, giận dữ đe dọa: "… Nếu anh dám nói "tôi đã nói rồi mà", tôi sẽ giết anh ngay tại chỗ."

Vu Thị Phi nhìn bộ dạng của hắn, cảm thấy Kim Tuyết Thâm sẽ tự dùng gối làm mình ngạt thở trước khi có cơ hội giết y.

Vì vậy Vu Thị Phi ngoan ngoãn im lặng nuốt những lời này vào, thay thành một câu khác: "Em cũng nói với tôi rằng nếu hai người họ quen nhau thật thì em cũng sẽ quen tôi."

Kim Tuyết Thâm yếu ớt phản kháng: "… Anh nói nhảm đi."

Vu Thị Phi bắt đầu điều chỉnh hệ thống cảm biến giọng nói của mình: "Tôi vẫn còn giữ ghi âm."

Kim Tuyết Thâm lại chôn sâu đầu vào gối hơn, nhớ lại lời thách thức của mình lúc trước thì thẹn quá hóa giận, hùng hổ đá chân ra ngoài nhưng lại không trúng mục tiêu, ngược lại bị Vu Thị Phi bắt được mắt cá chân, trót lọt nhét chân của hắn vào trong chăn.

Vu Thị Phi gói ghém lại chăn mền, nghiêm túc hỏi: "Vậy chừng nào em mới đồng ý quen tôi?"

Kim Tuyết Thâm đỏ bừng mặt, trong lòng mắng chửi y "vô liêm sỉ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của".

Nhưng trong vô vàn những suy nghĩ của hắn cũng không có lựa chọn "từ chối".

Kim Tuyết Thâm không nói gì, chỉ im lặng nằm trên giường, sau đó một bàn tay lén lút vươn ra từ dưới lớp chăn, túm lấy góc áo của Vu Thị Phi vì sợ đối phương không nhận được câu trả lời của mình thì thất vọng bỏ đi.

Vu Thị Phi chăm chú nhìn những ngón tay thon dài, mảnh khảnh của Kim Tuyết Thâm.

Vì hiểu, cho nên y không nói gì, chỉ xòe ngón tay ra, đan lồng những ngón tay vào nhau.

Nói như thế nào đi nữa, một bàn tay vươn ra bằng lòng giữ lấy y là một việc vô cùng tốt đẹp và quý giá.

Vài ngày sau, Kim Tuyết Thâm cũng đã ổn định lại tâm tình, hít sâu một hơi bản lĩnh bước ra khỏi phòng.

Kết quả là không biết có phải xui xẻo hay không, hắn vừa mới bước ra khỏi cửa lại đụng trúng Thiện Phi Bạch đang đẩy xe lăn dẫn Ninh Chước đi trên hành lang.

Thế giới quan mà Kim Tuyết Thâm dày công gầy dựng lại suốt thời gian bỗng chốc sụp đổ ầm ầm, vì vậy hắn quay đầu, tiếp tục nhốt mình trong phòng.

Trong thời gian qua, vụ án của Khải Nam cũng dần rò rỉ ra ngoài, hầu như ai cũng biết tin.

Trước đây, những vụ cho vay nặng lãi rất khó điều tra vì Mã Ngọc Thụ và Khải Nam còn có một đường dây liên kết chặt chẽ ở phía sau.

Bây giờ một móc xích đã bị thiêu cháy trong trận hỏa hoạn, những bí mật bẩn thỉu, thối nát ẩn giấu bên dưới vỏ ngoài trau chuốt, sáng bóng đều bị lôi ra ánh sáng.

Mã Ngọc Thụ không có tiền chữa trị nên được đưa vào phòng bệnh bình thường.

Nhưng Khải Nam là một người giàu có, họ có thể khai thác thêm.

Liên Hợp Kiện Khang không hề do dự cung cấp cho ông ta những trang thiết bị tốt nhất, sử dụng các loại thuốc tốt nhất, tạo nên được kỳ tích khi có thể giúp ông ta thoi thóp nằm trên giường bệnh.

Họ bận rộn liên tục, không ngừng rút phí điều trị cao ngất từ tài khoản của Khải Nam. Nói cách khác, họ ngang nhiên lấy tiền của Khải Nam như một máy bơm nước cuồn cuộn.

Bây giờ ông ta có muốn tự sát cũng không được.

Thông tin ở thành phố Ngân Chùy tồn tại theo một quy tắc: muốn che giấu một vụ bê bối thì cần tạo ra một vụ bê bối mới.

Khải Nam quá quen thuộc với điều này.

Bây giờ ông ta cũng trở thành một miếng thịt thối rữa bị dư luận như những con kên kên tranh nhau mổ xẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!