Xe cứu thương của Liên hợp Kiện Khang đến trước.
Ngay sau đó, cảnh sát Bạch Thuẫn quản lý khu vực này cũng hộc tốc chạy đến.
Tưởng tượng của Lâm Cầm bỗng chốc thành sự thật.
Phòng ăn tối đã biến thành một phòng thẩm vấn tạm thời.
Khải Nam bị bỏng đến mức không thở nổi, khi được mang đi chỉ là một phần thân thể cháy đen còn sót lại hơi tàn, bất cứ chuyển động cũng là một màn tra tấn đối với ông ta, vì vậy khi được chở đi, ông ta tiếp tục rên rỉ thống khổ – có tiền cũng không thể cứu nổi.
So với ông ta, Mã Ngọc Thụ vẫn còn khá tốt.
Mã Ngọc Thụ bị Khải Nam kéo vào đám lửa, bị bỏng khoảng 40%, cũng đã được xe cứu thương chở đến bệnh viện.
Khắp thành phố Ngân Chùy đều biết rõ uy danh của Liên Hợp Kiện Khang.
Chỉ cần bạn có tiền, dù có bị bỏng đến mức độ nào đi chăng nữa họ cũng sẽ giúp bạn sống lại.
Không có tiền thì xin lỗi, mạng của bạn quá rẻ, bác sĩ lại có hạn và vô cùng bận rộn cho nên không thể ảnh hưởng đến công việc của họ.
Khải Nam là một nhân vật có tiếng tăm ở Ngân Chùy, ông ta lại gặp sự cố ngay trên địa bàn của mình hiển nhiên là một sự việc không thể xem thường.
Cảnh sát Bạch Thuẫn cũng không tin tưởng lời khai của những người khác.
Vì vậy quản lý của khu vực này trực tiếp đến tìm gặp "Lâm Cầm", nôn nóng dò hỏi đối phương rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Cầm trình bày lại tất cả những gì mình nhìn thấy.
Họ có mặt ở đây là vì mâu thuẫn trong quá trình cho vay nặng lãi.
Khải Nam là người lựa chọn thời gian và địa điểm gặp mặt, một tiếng trước mới thông báo cho bên còn lại.
Ninh Chước, Kim Tuyết Thâm và Ryo Motobu đúng giờ đến điểm hẹn, tuân thủ hết mọi điều kiện được yêu cầu, không mang theo bất kỳ loại vũ khí nào, trước khi vào phòng còn bị rà soát khắp người.
Vũ khí duy nhất có ở trong phòng là khẩu súng ngụy trang trong tay Mã Ngọc Thụ và cũng do chính ông ta bóp cò.
Đồ khò lửa khiến cho Khải Nam bị thiêu cháy lại là công cụ của android phục vụ do chính Khải Nam yêu cầu.
Theo lời khai này, cảnh sát Bạch Thuẫn quản lý khu vực nắm bắt được mấu chốt: "Vậy thì Mã Ngọc Thụ là thủ phạm."
Lâm Cầm không nói gì.
Quản lý có tác phong làm việc như bao cảnh sát Bạch Thuẫn khác, ghé bên tai Lâm Cầm, thì thầm: "Cảnh sát Lâm, cậu có muốn thử đánh tiếng bên Liên Hợp Kiện Khang, khiến cho Mã Ngọc Thụ chết luôn không? Thứ nhất là ông ta có tội, thứ hai là… Ngài Khải Nam cũng không phải người thấp kém gì, tình hình là có khả năng không thể sống nổi qua đêm nay, nếu không thể xác định được nguyên nhân cái chết sẽ gây nên khá nhiều phiền phức, cho nên có thể đưa ra "lời giải thích hợp lý" là tốt nhất…"
Người này dong dài một lúc lâu, trọng tâm cũng chỉ có một: Đổ tội cho Mã Ngọc Thụ làm thủ phạm.
Động cơ không quan trọng.
Bạch Thuẫn quen thuộc nhất là bịa ra điều này.
Việc cấp bách hơn là cần phải nhanh chóng khiến cho Mã Ngọc Thụ chết đi, bịt kín miệng ông ta lại, sau đó để cho Bạch Thuẫn tùy ý phát huy năng lực.
"Ý kiến hay." Lâm Cầm vỗ vai đối phương: "Nhưng tôi muốn Mã Ngọc Thụ sống."
Quản lý chưa từng tiếp xúc với Lâm Cầm nhưng đã có nghe danh rằng đây là một cảnh sát liêm khiết, chính trực, ít nhất thì đó là "hình tượng" mà mọi người nhìn thấy về hắn.
Quản lý còn nghĩ rằng Lâm Cầm sẽ quát mắng mình vì muốn nêu cao chính nghĩa.
Không ngờ đối phương không hề tức giận, còn nhẹ nhàng phân tích thêm: "Vật dụng trên người Mã Ngọc Thụ có thuốc không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!