Chương 9: Hai đầu cân bằng

"Hắt xì... Ai đang chửi mình đây..." Nằm trong chăn, Si Nhan chợt hắt xì hơi

một cái, lại lầm bầm một câu, trở mình định ngủ tiếp. Điện thoại của

Nhược Ngưng gọi tới, cô cọ cựa người, đầu có cảm giác nặng trịch, khề

khà mãi mới dậy. Dẹp bỏ cơn buồn ngủ, cô đi xuống tầng, cùng cô bạn thân trải qua ngày cuối cùng trong đời độc thân, rồi đến tối thì đến nhà

Nhược Ngưng.

Bà Quý rất hiền hậu, ông Quý thì học vấn uyên thâm. Ngôi nhà đã lâu không

ghé qua này khiến Si Nhan nảy sinh nỗi xúc động khó tả, thừa lúc Nhược

Ngưng nói chuyện điện thoại với Đường Nghị Phàm, cô dựa vào ban công

ngắm cảnh đêm.

Thành phố về đêm đương nhiên rất khác Cổ Trấn. Cả đô thị ồn ã được vây trong

vòng của những tòa cao ốc, tất cả nỗi vui sướng, bi thương cũng đều núp

sau bóng của sự phồn hoa. Còn Cổ Trấn, cũng rất náo nhiệt, cũng có cái

sống động giống chốn thị thành, nhưng dù cho là tươi cười hay lo lắng

thì đều có thể không hiện trên con người. Bởi, người tới đó không phải

để thư giãn, mà là để quên; bởi, người tới đó đều muốn trở thành khách

qua đường. Đến hoặc đi, vội vàng hay chậm rãi, cũng đều không lưu lại

dấu vết gì. Có mấy ai là muốn bị người khác nhìn thấu niềm vui hay nỗi

buồn của mình, có mấy ai thừa thời gian để dò xét tâm sự của người khác? Sống đâu âu đấy.

Mới về hơn hai ngày, cô đã bắt đầu nhớ những căn nhà cổ, nhớ tiếng nước

chảy róc rách, nhớ cuộc sống tự do tự tại trong căn nhà nhỏ.

Không biết bắt đầu từ khi nào, thế giới của cô bỗng thu nhỏ lại, nhỏ đến nỗi

dường như cả trời đất chỉ có mỗi mình cô. Cong môi cười tự giễu, vừa lúc cô thấy Nhược Ngưng bước ra. Hai người nằm bò xuống giường, bắt đầu tán dóc những chuyện không đâu.

"Ngày trước mấy tên đẹp trai theo đuổi cậu xếp cả hàng dài, thế mà cậu chả

thèm liếc mắt một cái, sao đột nhiên lại quyết định kết hôn? Không giống phong cách của cậu cho lắm."

"Lúc đầu là vì thấy nhiều tấm gương thất bại xung quanh, nên hơi sợ. Sau này thấy cậu với Hàn..." Nhược Ngưng nhận ra mình nhỡ lời, đột nhiên ngậm

miệng lại, chỉ sợ gợi ra nỗi buồn của Si Nhan.

"Cứ nói đi, lại còn sợ mình nghe thấy một cái tên mà không chịu được cơ đấy." Si Nhan nhíu mày, ra vẻ lơ đễnh.

"Sau này thấy anh ta đối xử tốt với cậu, lại cảm thấy khó có thể tìm được một người nâng niu mình nên càng không có dũng khí."

"Biến thái. Cô chú là một ví dụ tốt đấy thôi, cậu sợ gì chứ." Lời nói có vẻ

hùng hồn, nhưng trong lòng cô khó tránh khỏi nỗi buồn man mác. Trên đời

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!