Chương 7: Gặp nhau lúc khó khăn

Đi ra khỏi vườn trường, vừa lúc Đường Nghị Phàm tới. Anh mặc một bộ quần

áo thoải mái màu sắc đơn giản, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười dịu

dàng. Anh bước tới nắm tay Nhược Ngưng, lại cười với Si Nhan: "Đi thôi,

anh đặt chỗ rồi, cùng đi ăn cơm nào."

Bởi hôm qua đột ngột gặp Hàn Nặc nên tâm tình Si Nhan hơi mất thăng bằng,

nhưng từ chối thì lại thất lễ nên cô cười và gật đầu đồng ý.

Xe chạy một mạch đến một nhà hàng gần bờ sông, đây là nhà hàng mà trước đây Si Nhan và Nhược Ngưng rất hay đến.

Đường Nghị Phàm gọi thức ăn, lúc nhìn thấy bóng dáng kia thì hơi giật mình.

Sau đó, anh đứng dậy, vừa mỉm cười vừa đi về phía Hàn Nặc chào hỏi: "Sao trùng hợp vậy?"

"Thế giới này nhỏ thật, đủ để trùng hợp." Sắc mặt Nhược Ngưng thay đổi, cô lạnh lùng nói, ngồi yên không nhúc nhích.

"Nghị Phàm." Đối mặt với vẻ lãnh đạm của cô, Hàn Nặc lơ đễnh cười nhạt, ánh

mắt lại bình tĩnh dừng trên mặt Si Nhan, "Nhan Nhan."

"Đã lâu không gặp!" Rốt cuộc Si Nhan cũng tìm lại được giọng nói của mình.

Cô cố ra vẻ trấn tĩnh, cười cho có lệ với anh ta rồi đứng lên, lễ phép

chào hỏi Tạ Viễn Đằng đứng bên cạnh, "Chào cậu!"

"Chào cậu!" Tạ Viễn Đằng khẽ cười, thanh âm rất nhẹ, trên khuôn mặt tinh tế không hề thấy chút gì lạ.

Cảnh tượng này khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, vô cùng khó xử, bề

ngoài thì hài hòa như không có gì bất ổn cả. Si Nhan nén lại nỗi chua

xót đang chực dâng lên trong lồng ngực, cũng không dám ngẩng đầu liếc

nhìn một cái, chỉ liếc một cái thôi cũng đủ đánh bại cô rồi.

"Đặt chỗ chưa? Hay là ngồi cùng đi?" Biết là sẽ khiến Nhược Ngưng mất vui

nhưng Đường Nghị Phàm vẫn khách sáo hỏi, dù sao thì Hàn Nặc cũng tiếp

xúc nhiều với anh trong chốn làm ăn, kiểu giao thiệp này tất nhiên là

không thể thiếu được.

"Ngồi cùng nhau làm gì?" Nhược Ngưng mất kiên nhẫn, giở mặt ngay tại chỗ, đứng bật dậy.

"Nhược Ngưng?" Si Nhan chợt sửng sốt, trong lòng bỗng lên cảnh giác, vội vàng

kéo tay Nhược Ngưng lại. Dù sao cũng có Tạ Viễn Đằng ở đây, tốt xấu gì

cũng không nên làm Hàn Nặc mất mặt.

Đường Nghị Phàm hơi nhíu mày, đưa tay ôm lấy bả vai cô. Nhược Ngưng hơi giãy

ra nhưng không được, vẻ mặt tức giận lập tức xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!