Chương 50: Cùng ghét nhau

Ôn Hành Viễn lưu luyến mãi không muốn đi. Si Nhan lái xe đến công ty đi

làm. Nghĩ đến trước lúc anh bước vào khu soát vé còn cúi xuống nói nhỏ

bên tai cô, gương mặt cô đỏ lựng lên.

Buổi sáng bị chuông báo thức gọi dậy, Si Nhan nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn

còn đang chìm trong giấc ngủ, khẽ nhấc bàn tay đang đặt bên hông cô ra,

nhanh chóng xuống giường rồi chạy đi mua ít đồ ăn sáng trước khi anh

tỉnh.

"Anh sao thế? Không thoải mái hả?" Si Nhan mẫn cảm phát hiện được điểm khác thường của anh, vội hỏi.

Ôn Hành Viễn ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, rồi tiếp tục vùi đầu ăn, như thể trách cô đã biết rõ rồi còn hỏi.

Si Nhan không hiểu, thấy anh không nói lời nào còn tưởng anh chưa tỉnh ngủ hẳn nên không bận tâm nữa. Đến khi hai người chuẩn bị ra khỏi cửa, Ôn

Hành Viễn kéo mạnh cô vào lòng, hôn cô ngấu nghiến.

Nghĩ đến chuyện sắp phải xa nhau một tháng, Si Nhan không hề giãy giụa,

ngoan ngoãn ôm anh, dịu dàng đáp lại nụ hôn của anh. Đến khi cả hai đều

sắp ngạt thở, Ôn Hành Viễn mới buông môi cô ra, đè trán lên trán cô,

"Tối qua em làm gì, còn nhớ không?"

"Gì?" Mặt Si Nhan vẫn hồng vì nụ hôn kia, thấy trong mắt anh có ý cười, lại

pha lẫn vài phần tức giận, cô ngơ ngác chớp mắt mấy lần.

Hơi nghiêng đầu, Ôn Hành Viễn cúi xuống nói nhỏ vào tai cô, "Một phút trước còn hôn say đắm, giở mình một cái là đã nhắm tịt mắt lại, ngủ tít thò

lò, còn để anh phải tự dập lửa."

Hàng mi dài cụp xuống, Si Nhan mơ hồ nhớ là cô có chủ động hôn anh, còn anh

thì ôm chặt lấy cơ thể nóng rực của cô. Sau đó, cô thật sự buồn ngủ, lơ

mơ ngủ lúc nào không hay. Sau đó nữa, cô chẳng nhớ gì cả.

Lúc hiểu rõ cơn bực bội của Ôn Hành Viễn từ đâu mà đến, da đầu cô tê rần,

khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên trong tức khắc. Cô xấu hổ vùi mặt vào cổ anh,

ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.

Ôn Hành Viễn khẽ cười, lắc đầu, thở dài. Cô nàng này, thật đúng là biết

giày vò anh mà. Tối hôm qua còn ôm anh không chịu buông tay, hôn anh làm anh không thể nhịn nổi, kết quả là lúc anh đứng dậy cởi áo thì người ta đã lăn ra giường, ngủ say tít. Cho dù Ôn Hành Viễn có gọi thế nào đi

nữa cô cũng không dậy, lúc ấy, anh chỉ tức nỗi không thể cắn chết cô

luôn. Thảm hại nằm cạnh cô, Ôn Hành Viễn tức nghẹn họng. Cái chuyện

"chính đáng" này dường như toàn bị cản trở cực đúng lúc, đã hai lần đến

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!