Si Nhan chủ động đưa ra đề nghị về thành phố A khiến Ôn Hành Viễn hết sức
bất ngờ. Tình yêu tiến triển nhanh ngoài sức tưởng tượng của anh. Trong
lúc nhất thời, Ôn "đại mĩ nam" còn như khó có thể tiếp nhận nổi, nhìn Si Nhan cười khúc khích, hôn mạnh một cái rồi xoay người gọi điện cho Cảnh tổng của Cửu Duy.
Người sáng lập Cửu Duy là Cảnh Thu Minh, còn người phụ trách chi nhánh Vân Nam là em trai anh ta
- Cảnh Đông Minh. Nếu Cảnh Đông Minh không cực kỳ
chiếu cố đến Si Nhan thì phần quảng cáo của Hoa Đô cũng không giao cho
họ, tạo nên lợi nhuận đến hàng trăm vạn cho họ hằng năm. Dù thực lực của phía Cửu Duy rất tốt, nhưng anh cũng có thừa sự lựa chọn. Đương nhiên,
về mối tương quan này, không ai biết, kể cả anh em họ Cảnh.
"Anh thần kinh à, muốn xin nghỉ thì cũng là việc của em chứ, anh đừng lẫn
lộn nhá." Si Nhan cướp lấy điện thoại, trừng mắt nhìn Ôn Hành Viễn.
Tâm tình của Ôn Hành Viễn đang vô cùng tốt, anh cười, ôm chầm lấy cô rồi
dịu dàng nói: "Anh không lẫn lộn, anh lấy điện thoại cho em mà."
Lườm anh một cái, Si Nhan ném điện thoại sang một bên, "Để mai em soạn đơn
xin nghỉ đã. Ngày mai em sẽ đến gặp Cảnh tổng, mấy năm nay anh ấy chiếu
cố đến em rất nhiều, phải lễ phép chút chứ."
"Được, tùy em quyết định." Ôn Hành Viễn cười ha hả, dáng vẻ như của một quý
ông đĩnh đạc khiến cho Si Nhan không quen cho lắm, cô vẫn thấy vẻ mặt
nghiêm nghị của anh đẹp trai hơn. Nghĩ đến đây, cô lại cười nhạo mình có khuynh hướng thích tự hành hạ mình.
Si Nhan nghỉ một ngày, đến trưa được ngủ đủ giấc, cơn sốt đã hạ đi rất
nhiều. Ôn Hành Viễn thấy sắc mặt cô khá lên mới thở phào được. Anh bảo
cô gọi điện cho Si Hạ, báo là đã khỏe. Si Nhan mở điện thoại, thấy một
tin nhắn, sau khi xem xong thì hai mắt hơi đỏ, sau đó mới gọi điện thoại nói qua loa với Si Hạ cho anh yên lòng.
Ôn Hành Viễn lấy bát của cô, nhìn cô chằm chằm, "Nghĩ gì vậy? Còn chưa ăn cơm mà."
Si Nhan nhìn vào khoảng không một lúc rồi nhìn bát cơm, nhoẻn miệng cười, "Không nghĩ gì cả."
Ôn Hành Viễn cũng không hỏi nữa, xới cho cô lưng bát cơm, "Ở nhà một ngày cũng chán, chốc nữa ra ngoài một lúc nhé?"
Si Nhan gật đầu, yên lặng ăn cơm, thức ăn trong miệng chẳng ra vị gì. Nhân lúc Ôn Hành Viễn ra nghe điện thoại, Si Nhan thu dọn bát đĩa, ngồi
trong phòng khách xem TV, liên tục nhìn đồng hồ.
"Đi thôi, Tử Lương nói hôm nay quán bar không có khách, bọn mình sang đấy
chơi." Ôn Hành Viễn lấy áo khoác mặc vào cho cô rồi ôm cô đi ra ngoài.
"Lái xe đi đi." Si Nhan thấy Ôn Hành Viễn không định cầm chìa khóa xe theo thì lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!