Cô kiên quyết không để Trương Tử Lương đưa về, đi men theo con đường trong những ngõ nhỏ. Trong đầu trống rỗng, dường như không nhớ nổi cái gì,
không muốn nghĩ gì, chỉ mờ mịt tiến về phía trước.
Bóng dáng cao gầy của Hàn Nặc thật rõ ràng, trùng khớp với hình ảnh ở sâu trong tâm trí cô, thật tiều tụy, thật ưu thương.
Sự xuất hiện của anh ta, đối với Si Nhan mà nói, vô cùng bất ngờ. Đột nhiên gặp lại, cô có ảo giác như đã cách cả một thế hệ.
Nhớ đến bóng dáng ngày càng xa của anh ta, Si Nhan chợt khẽ gọi tên Ôn Hành Viễn. Dường như chỉ có như vậy, cô mới xác định được, trên đời này, chỉ có anh mới không bao giờ rời xa cô. Chỉ anh mới có thể xoa dịu trái tim cô. Khi cô quyết định đến gần anh hơn, trong cuộc sống của cô, không
nên và cũng không thể dung nạp người khác.
Nhớ lúc ở Cổ Trấn, cô ép mình uống cà phê không đường, bởi vì cô muốn nếm
thử mùi vị khó chịu nhất là như thế nào. Uống đến thành quen mới phát
hiện ra, đau khổ, cũng không khác gì vị này. Sau này, cô thử uống rượu
mạnh. Cảm giác nóng bừng bừng khiến cô sảng khoái vô cùng, dường như
trong lúc hoảng hốt, lồng ngực hơi nhói đau, đau đến nghẹt thở, nửa tỉnh nửa mê, lúc ấy mới có thể không bận tâm mà rơi lệ.
Quãng thời gian đau khổ ấy, hằng đêm, cô ngồi dựa vào giường ngẩn ngơ, hồi ức lại hiện ra trước mắt. Loại đau khổ ấy, như kiểu trái tim bị đục khoét
vậy. Nhưng, quá khứ vẫn chỉ là quá khứ, không thể quay lại được. Khi anh ta dùng câu - "Anh yêu em." để kết thúc tình yêu không vứt bỏ được từ
ba năm trước, không ai còn tư cách làm tổn thương nhau nữa. Họ đều là
người trưởng thành, phải có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Nhất
là khi cô đã có Ôn Hành Viễn, lại càng không được lưu luyến.
Một đêm trước khi rời thành phố A, lúc từ chối Ôn Hành Viễn, Si Nhan đã
nghĩ, nếu không thể toàn tâm toàn ý cho tình yêu, tốt nhất là không nên
nhận lời. Tình yêu, vốn là điểm bắt đầu hạnh phúc của một người, chứ
không phải là trò chơi không công bằng giữa hai người, nếu vậy thì sẽ
chỉ là khởi nguồn đau thương mà thôi.
"Tại sao có thể chờ mười năm?" Si Nhan nhìn vào đôi mắt sâu như biển của anh, nhẹ nhàng hỏi.
"Bởi vì thích em." Ôn Hành Viễn nhìn cô chăm chú, ánh mắt ấy như muốn tiến
sâu vào trái tim cô rồi thổi bùng một ngọn lửa nóng lên.
Anh dùng từ "thích" chứ không phải "yêu", song, cô có thể cảm nhận được sự
trân trọng, cả tình yêu nồng đậm. Trong tích tắc, Si Nhan cảm thấy,
giọng nói trầm thấp của Ôn Hành Viễn là âm thanh động lòng người nhất
thế giới này.
Rướn người hôn lên trán cô, Ôn Hành Viễn nói: "Đồng ý với anh nhé Tiểu Nhan, đừng uống rượu nữa."
"Được." Cô nghẹn ngào đồng ý, đưa tay ôm cổ anh, một giọt lệ nóng hổi lăn qua cổ anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!