Chương 42: Thời gian xa cách ngắn ngủi

Si Nhan vừa bước chân vào quán bar thì điện thoại của Ôn Hành Viễn tới.

"Nhớ anh chưa?" Khi giọng nói giàu từ tính truyền đến, Si Nhan khẽ cười, nhưng vẫn cứng miệng, "Không nhớ nổi."

Ôn Hành Viễn đi từ lúc chiều, cô lấy lý do bận việc để không tiễn anh.

Với Si Nhan và Ôn Hành Viễn, gặp được nhau đã khó khăn, chia ly lại chẳng

dễ dàng hơn. Si Nhan không chịu được cảnh ly biệt, cho nên sáng nay

không để anh đưa mình đi làm, mà nói với bóng dáng của người đang pha

sữa cho cô một câu: "Em đi làm đây, anh đi đường cẩn thận.", sau đó dứt

khoát xoay người đi.

Nhưng bất luận thế nào, nửa tháng ngọt ngào không phải là giả, vừa nghĩ đến

cảnh căn hộ ấm áp chỉ còn một người, không còn sự săn sóc của anh nữa,

cô quay đầu lại. Vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy, trong lòng cô chợt

chua xót, có một giọt lệ thấm qua khóe mắt.

Mười một giờ, Trương Tử Lương đã phải chuẩn bị đưa cô về. Không còn cách nào khác cả, Ôn Hành Viễn đã dặn, không cho cô đi ngủ sau mười hai giờ. Vừa nghĩ đến vẻ mặt nghiêm nghị của anh, Si Nhan lại muốn cười.

Quan hệ của hai người đã thay đổi, trước mặt anh, Si Nhan dần lấy lại được

bản tính đơn thuần. Buổi tối, Ôn Hành Viễn không cho cô đến quán bar, cô không thuyết phục được thì trợn mắt nhìn anh. Anh nói đông cô nói tây,

Ôn Hành Viễn căn bản không làm gì được cô, tức điên lên. Nhưng làm gì

thì làm, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cưng chiều thì vẫn cưng chiều, về vấn đề có tính nguyên tắc, anh không thể chiều cô được.

"Ngủ đi." Ôn Hành Viễn tắt máy tính, khẩu khí nghiêm túc, nhưng động tác

tiếp theo thì lại khác. Anh tiện tay lấy quả táo trong tay cô, cắn một

miếng, "Không nói thì em không xi nhê đâu, mười hai giờ rồi, mai còn

phải đi làm đấy."

"Còn chưa ăn xong, đưa đây..." Cô bĩu môi, chộp lấy.

"Ăn nữa sâu răng mất." Người kia để tay ra sau lưng, cười hì hì, "Không nghe lời là anh ngủ cùng đấy."

Si đại tiểu thư vốn không sợ trời không sợ đất, mánh khóe ma lanh, nhưng

giờ thì bao nhiêu dũng khí cũng bị dập tắt hết, cúi gằm đầu, nói lí nhí, "Dê xồm..." Cô cầm gối ôm đánh một cái vào anh rồi đàng hoàng về phòng, trước khi đóng cửa còn trêu tức anh, "Quả nhiên là con chó con thích

cắn người."

"Còn nói anh là chó hả?" Ôn Hành Viễn bước lại gần, người kia đã vội đóng

cửa, ở trong đắc ý gào lên, "Ngủ đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của em."

Ôn Hành Viễn ăn nốt quả táo đã bị cô ăn hết một nửa, ý cười bên môi càng đậm hơn.

Xuống máy bay, anh về thẳng nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!