Chương 4: Những hồi ức ấy

"Nhan Nhan?" Theo sau một tiếng gọi khẽ, Si Nhan bị ôm vào vòng tay mềm mại của một người.

Không phải nói nhiều nữa, người này chính là cô dâu sắp về nhà chồng: Quý Nhược Ngưng.

Si Nhan cười, đặt hành lý trong tay xuống, duỗi hai cánh tay ôm chầm lấy cô bạn thân.

"Chẳng nói chẳng rằng đã lấy chồng rồi, cậu đúng là, đã không nói thì thôi,

nói rồi là nổi tiếng liền." Si Nhan cười hỉ hả đẩy cô gái kia ra. Nhìn

một Quý Nhược Ngưng dịu dàng trước mặt, cô không kìm được tiếng oán

giận.

Cô gái vận một bộ sườn xám lụa trắng, mái tóc dài ngang vai được cô búi

lên và dùng một cây trâm kiểu cổ cố định lại, dưới chân là đôi giày hoa

gót thấp vô cùng cân xứng với đôi chân thon dài. Gương mặt cô được trang điểm nhẹ, cả người tản ra vẻ quyến rũ mà nữ tính, không khỏi khiến Si

Nhan than thở, "Nhược Ngưng của chúng ta, đúng là thiên sứ giáng trần

rồi."

Vẻ xinh đẹp của Quý Nhược Ngưng vốn là điều không còn nghi ngờ gì nữa, vẻ

đẹp của cô không theo kiểu thời thượng sành điệu, mà là nét kín đáo, nhu mì pha chút cổ điển, ngay cả tính cách cô cũng ngoan ngoãn như một con

mèo nhỏ vậy. Mỗi lần hai người ở cạnh nhau, Si Nhan thích nhất là nửa

đùa nửa thật: Ông trời ơi, tại sao ngài sinh ra một đứa người gặp người

thích, còn mặt mũi con lại tầm thường thế này.

Thường thường thì những lúc như thế, Quý Nhược Ngưng đều không khách sáo hất

bàn tay đang làm loạn trên mặt cô: "Nhan Nhan chết tiệt, đừng hòng ăn

đậu hũ của mình."

"Không thèm ăn, mình là đạo tặc hái hoa, hoa nở là phải bẻ, không bẻ thì mình

đúng là đồ con lợn..." Si Nhan cười xấu xa, híp mắt nhìn Quý Nhược

Ngưng, sau đó thừa lúc cô ấy không để ý liền nhào tới, làm cả hai người

cười nói ầm ĩ.

Thời gian đẹp nhất chính là lúc học đại học, đó là những năm tháng thanh

xuân mà rất nhiều người hoài niệm, mà trong tâm trí mỗi người thì nó vẫn vô cùng rõ ràng.

Cô biết, chỉ cần trở lại thì bao kí ức muốn cất kĩ đều sẽ ùa về trong nháy mắt.

Si Nhan quay về với thực tại, thấy Quý Nhược Ngưng khóc thì liền đưa tay

lau đi hàng lệ trên mặt cô, nhưng vẫn không e dè gì mà mắng cô: "Mới một thời gian không gặp mà đầu óc đã chập cheng, mình về rồi đây, cậu khóc

cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!