Tảng sáng, ngọn đèn ne
-on trước quán bar bật sáng, bóng dáng bận rộn của Si
Nhan lại xuất hiện. Trông cô không được khỏe cho lắm, không có chút sinh lực nào, chẳng trách Ôn Hành Viễn lo lắng, thường xuyên gọi điện nhắc
cô phải nghỉ ngơi.
Bởi quyết định quay về trấn Đại Nghiên nên liên tiếp trong một thời gian,
công việc của Ôn Hành Viễn luôn qua mười hai giờ đêm. Anh day day huyệt
thái dương, mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Người có năng lực không phải tăng ca mà..." Nghĩ đến lời nhắc nhở vừa không tự nhiên vừa có vẻ quan tâm của cô, khóe môi anh cong lên một nụ cười.
Cuộc sống của anh dường như đã thành quy luật, trước hai giờ thì đi nghỉ,
khoảng bảy giờ rời giường, chín giờ đến công ty làm việc. Tối nay gọi
điện cho cô, anh vốn muốn nói rằng anh đã đặt vé máy bay vào thứ Ba tuần sau để đến thăm cô, không ngờ đúng ngày đó cô lại về quê, lời nói tới
môi rồi mà vẫn phải nuốt vào trong.
Ba năm rồi, cô cũng nên quay về một lần, trốn tránh chỉ là trong nhất thời, cuối cùng vẫn không thể trốn được cả đời.
Một hồi lâu sau, anh mở mắt ra nhìn đồng hồ, cầm lấy điện thoại gọi đến số của Trương Tử Lương.
"Hành Viễn?"
"Không quấy rầy cuộc hẹn của cậu chứ?" Ngữ khí của Ôn Hành Viễn có chút trêu đùa, anh thuận tay cởi cúc cổ áo.
"Nói cái gì đấy, vừa đưa Nhan Nhan về, yên tâm đi." Từ lúc Ôn Hành Viễn đi,
trách nhiệm đưa Si Nhan về nhà vào mỗi tối được đổ lên đầu Trương Tử
Lương.
"Cảm ơn cậu, Tử Lương." Anh nhẹ giọng cảm ơn, ngữ khí chân thành. Nếu không
có Trương Tử Lương, sao anh có thể yên tâm để một mình cô ở lại nơi xa
lạ lâu như vậy, nếu có cách khác, anh cũng không muốn sắp xếp như thế.
"Anh em với nhau không cần nói mấy câu đấy." Khẽ ôm lấy Đỗ Linh, Trương Tử
Lương lơ đễnh cười. Hai người quen nhau hơn mười năm, sao anh lại không
biết tâm tư của Ôn Hành Viễn chứ. Từ lúc Ôn Hành Viễn ngàn dặm xa xôi
đưa Si Nhan tới đây, anh biết rõ người kia đang nỗ lực làm gì rồi.
"Cô ấy... dạo này có khỏe không?" Do dự một hồi, cuối cùng anh vẫn không kìm được mà hỏi.
"Không phải cậu vừa nói chuyện điện thoại với con bé sao? Cậu cảm giác thế
nào?" Trương Tử Lương nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Ôn Hành Viễn,
cẩn thận hỏi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!