Chương 22: Trái tim ê ẩm

Trời đã sáng, đám sương đã tan, nhưng ở ngã tư đường vẫn không một bóng

người. Hàn Nặc dựa vào xe hút thuốc lá, bóng lưng cao lớn, khung cảnh âm u càng tôn lên dáng vẻ tuấn tú của anh ta. Đôi mày của anh ta khẽ nhíu

lại, rõ ràng là anh ta đang có tâm sự.

Lúc Tạ Viễn Đằng mở mắt ra thì mới biết mình vẫn còn nằm ở ghế phó lái,

trên người là chiếc áo khoác của bộ âu phục. Khẽ chau mày, cô không nhớ

rõ là mình đã ngủ từ khi nào.

Nhìn đồng hồ, bỏ áo xuống, cô nhắc nhở, "Hôm nay chính thức mở phiên tòa xét xử vụ án."

"Vẫn còn sớm." Hàn Nặc dụi thuốc, thản nhiên cười, sau một đêm không ngủ, ánh mắt vẫn không có vẻ ủ rũ mấy.

Buộc lại tóc, Tạ Viễn Đằng khoanh hai tay trước ngực, đứng cạnh anh ta. Liếc mắt nhìn lại, dòng sông thật tĩnh lặng không một gợn sóng, dưới ánh

nắng sớm càng khiến người ta cảm thấy yên bình. Chẳng trách anh ta luôn

thích đến đây vào lúc sáng sớm, có khi chỉ ngẩn người nhìn nguyên một

đêm. Nhưng trừ lần đó ra, có lẽ còn vì lý do khác, cô không muốn tìm

hiểu.

Hàn Nặc lấy áo của mình từ trong xe ra, choàng lên người cô, "Khoác đi, sáng sớm còn lạnh."

Giọng nói trầm thấp khiến lòng cô chợt ấm lên, khẽ mỉm cười.

Một Hàn Nặc như vậy thật sự hấp dẫn vô cùng, khiến cô không thể chống đỡ

được. Hơi ngẩng đầu lên, cô hỏi, "Có muốn về nghỉ ngơi một chút không?"

"Không cần, một lúc nữa còn phải xem tài liệu. Vốn định đưa em về nhưng thấy

em ngủ say quá nên không nỡ gọi em dậy." Ánh mắt anh ta sâu như biển,

giọng nói trầm, "Sau này uống ít rượu thôi, không tốt cho sức khỏe."

Tạ Viễn Đằng thoáng giật mình, trên mặt hiện vẻ bối rối. Tối hôm qua cô

bàn chuyện hợp đồng với chủ nhà, sau đó uống rượu với đồng nghiệp. Cô

uống quá mấy ly, hội đồng nghiệp vẫn không chịu buông tha mà tiếp tuc ép rượu. Sợ mất mặt, nhân lúc còn tỉnh, cô vào toilet gọi điện cho anh ta. Cô chỉ nhớ là khi anh ta đến, ánh mắt mình đã mơ hồ, cho đến khi anh ta mỉm cười đỡ rượu cho cô rồi dìu cô vào xe, lúc ấy cô mới hơi tỉnh lại.

"Dạo này anh mệt quá rồi, chờ vụ án kết thúc, anh nghỉ ngơi một thời gian

đi." Nghĩ đến chuyện cả tháng nay anh ta ngày đêm làm việc, thấy đôi mắt anh ta ẩn hiện dấu hiệu thiếu ngủ, Tạ Viễn Đằng không khỏi đau lòng.

"Nói sau đi." Hàn Nặc quay mặt lại nhìn cô, "Thiết kế thế nào rồi, đã giao bản thảo chưa?"

Ngã tư đường thật yên tĩnh, ánh đèn đường cũng nhạt dần khi sắc trời đã

sáng. Tạ Viễn Đằng nhìn ánh mặt uể oải của Hàn Nặc, đối với sự quan tâm

hiếm có của anh ta, cô chỉ hơi giật mình, ngay sau đó khẽ mỉm cười, "Em

luôn rất tự tin với bản vẽ của mình, chỉ không biết là Hoa Đô có chịu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!