Bóng đêm phủ xuống, ánh trăng sáng dần dần giăng lên, dùng một phong thái
cao cao tại thượng bao quát cả Cổ Trấn náo nhiệt. Ngẩng đầu nhìn lên
nhìn bầu trời bao la, tâm tình thư thái hơn rất nhiều, chỉ không biết
tận cùng của bầu trời là cái gì.
Không có nhà cao tầng che khuất, màn đêm hạ xuống Cổ Trấn càng khiến người ta say lòng, tựa như khoảng thời gian một người thất thần, rồi vẻ yên tĩnh bị phá tan, bầu không khí vui vẻ nhanh chóng ùa tới. Cũng giống như tất cả mọi người, cho dù một làn gió có đưa theo cát bụi đến thì vẫn cười
đùa, nhảy múa, hát ca. Trong phút chốc, Cổ Trấn đã náo động hẳn lên.
Si Nhan ngồi trước cửa sổ, hình như đang nghĩ tới một cái gì đó, cô đưa
hai tay chống cằm. Bóng lưng gầy khiến người khác nhìn mà có cảm giác cô đơn, u sầu. Đúng vậy, là u sầu, một người mang vẻ không nơi nương tựa,
lại là một bóng lưng đượm đầy vẻ ưu thương.
Cô, Si Nhan, lúc sức lực dư thừa thì bận rộn luôn chân tay, đến khi lười
biếng thì lại nhàn rỗi vô cùng, trước mặt người khác có thể cười tươi
như sắc xuân, xoay lưng lại thì vẻ mặt lạc quan kiên cường sẽ biến mất
trong nháy mắt. Có đôi khi, cô không thể nhớ nổi dáng vẻ thực sự của
mình. Từ khi nào, cô lại mơ hồ với chính bản thân mình?
Tựa đầu lên quầy bar, đáy mắt cô xẹt qua một tia bi thương, mẩu chuyện cũ
như một ca khúc buồn, âm thầm kể ra sự thật tàn nhẫn mà cũng không thể
tránh được.
Lồng ngực truyền đến cảm giác đau nhói, những mảnh hồi ức như được gom lại,
cả cái tên quen thuộc đến tan nát trái tim kia, nụ cười tươi rói làm say lòng người kia, tất cả hiện lên thật rõ ràng.
Bánh xe thời gian sẽ chẳng vì nỗi sầu của ai mà dừng lại, con người, không
thể kìm giữ được thời gian. Cho dù trong quãng thời gian đó có mối tình
khắc cốt ghi tâm, có một người không thể nào quên được, nhưng nó vẫn im
lặng dần trôi. Còn chúng ta, chỉ có thể thả bước theo thời gian, đi qua
ngày hè, qua cuối thu, lại tới ngày đông giá rét, rồi mới có thể đón mùa xuân. Đảo mắt, lại vừa hết một năm.
Thình lình xảy ra, vội vã qua đi, cuối cùng đều chỉ là quá khứ. Dù là vết
thương rỉ máu vẫn còn đau đớn thì vẫn chỉ là quá khứ. Lắc mạnh đầu, Si
Nhan buộc mình không được nghĩ đến nữa, không được phép nghĩ nữa. Quên
đi, phải quên đi, để cho sự yên tĩnh của Cổ Trấn mang tất cả những đau
xót đi, để cho sự náo động giữa đêm tối chôn sâu nỗi đau trong tim. Có
thể quên, nhất định phải quên, giữa đống hỗn tạp của máu và nước mắt, tất cả, rốt cuộc cũng không thể quay về được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!