Công việc của Si Hạ rất bề bộn, ngày nào cũng có cuộc họp. Biết Si Nhan hay
ăn uống tạm bợ, mỗi buổi sáng anh đều dành chút thời gian, gọi cô em gái còn đang mơ màng ngủ ra ăn sáng cùng rồi mới ra khỏi nhà. Đến tối, anh
thường không nhận lời đi xã giao mà cố gắng về nhà ăn cơm với cô.
Ban ngày anh đi làm, Si Nhan ở nhà một mình, có lúc nghe nhạc, xem một đĩa
phim, lúc nhàm chán lại đưa Cầu Cầu ra công viên trung tâm tản bộ, tùy
hứng vào ngồi trong một quán cà phê nào đó. Nói chung, cuộc sống của cô
khá nhàn rỗi nhưng cũng chẳng mấy thư thái.
Cô cố ý tắt di động, không biết có phải vì sợ người nào đó gọi đến hay
không, có lúc không nhịn được lại muốn mở máy, lại nghĩ đến chuyện anh
có thể gọi tới, nghĩ đi nghĩ lại, không biết bật máy lên lên xuống xuống bao nhiều lần, cực kỳ mâu thuẫn. Có một lần Ôn Hành Viễn gửi tin nhắn
đến, chính là vào đêm hôm anh về, chỉ nói với cô rằng anh đã về đến nhà, không thừa chữ nào. Có hai lần anh gọi điện cho Si Hạ, hình như hai
người đang bàn công việc, dáng vẻ rất nghiêm túc, vốn tưởng anh sẽ bảo
cô ra nghe điện thoại, nhưng không hề.
Trong bữa cơm hôm ấy, cô cảm thấy Ôn Hành Viễn có gì đó là lạ. Mà phản ứng
khi đi của anh cũng không bình thường, đổi lại là trước kia, ắt là sẽ
gọi đến ba cuộc điện thoại rồi, còn lần này, một cuộc cũng không. Dường
như anh đã lẳng lặng biến mất khỏi thế giới của cô, rồi chợt khiến cuộc
sống êm ả của Si Nhan thêm chút phiền muộn. Vừa nghĩ đến nụ hôn của anh
trước lúc cô xuống xe, cô lại càng không đủ dũng cảm để gọi cho anh.
Đó là lần đầu tiên anh hôn cô, nói đúng ra là nụ hôn khi anh hoàn toàn
tỉnh táo. Cô tự trấn an mình, rằng đừng nghĩ đến nữa, nhưng không thể
nào trốn tránh được ánh mắt nóng rực của anh.
"Em còn định trốn tránh đến khi nào?" Qua một hồi trầm mặc, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, thấp giọng hỏi.
Cô ngẩng đầu, giật mình nhìn anh, lại bắt gặp một nụ cười khổ của anh. Anh rướn người, hôn lên trán cô, "Lên đi, anh phải đi rồi, bố anh còn đang
đợi."
Anh nói rất tự nhiên, như thể vừa rồi không hề hỏi câu kia, mà nụ hôn này
cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ như một nụ hôn lịch thiệp lúc
chào tạm biệt.
Em còn muốn trốn tránh đến khi nào? Cô nghĩ đi nghĩ lại lời nói của anh, đột nhiên rất sợ phải đối mặt với
anh, cũng cực kỳ ghét bản thân vì không sao bình tâm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!