Chương 14: Sương mù sáng sớm

Sáng sớm, lúc Si Nhan tỉnh dậy thì Ôn Hành Viễn cũng không còn ở trong phòng nữa.

"Dậy sớm thật..." Cô nói thầm rồi vào phòng tắm, tắm bằng nước ấm xong mới

thay bộ quần áo thoải mái, lau lau mái tóc ướt, lại chợt nghe thấy tiếng mở chìa khóa cửa.

Cô ra phòng khách, thấy Ôn Hành Viễn đang cầm bữa sáng vào, trên mặt không còn dấu vết say rượu nữa.

Người này đẹp trai, lại được ông trời hậu đãi. Cô bĩu môi, thầm mắng.

"Tỉnh ngủ chưa?" Thấy cô đứng thất thần, Ôn Hành Viễn còn tưởng cô nàng này

chưa tỉnh ngủ. Anh thản nhiên cười, tỏ rõ vẻ cưng chiều.

Anh lấy đồ ăn để lên bàn, chuẩn bị xong xuôi mà vẫn không thấy cô nhúc

nhích nên liền bước đến gần cô, lấy cái khăn lông, "Để anh nào."

Có lẽ là bởi vì vừa tỉnh ngủ, giọng nói của anh hơi khàn, nghe ra lại thấy rất mê người. Cô ngây ngẩn đáp "Oh", để mặc anh lau tóc cho mình.

Động tác của anh rất nhẹ, như thể anh sợ cô đau vậy. Động tác dịu dàng của anh, hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài cao lớn.

Thừa lúc anh lau tóc, Si Nhan nghiêng đầu nhìn anh.

Ôn Hành Viễn vẫn mặc chiếc áo sơmi trắng từ hôm qua, chiếc quần âu hơi

nhăn, mái tóc cũng chỉ chải qua loa, cằm hơi lún phún râu, dáng vẻ mệt

mỏi, có đôi phần uể oải nhưng cũng rất... gợi cảm.

"Nhìn đủ chưa?" Ôn Hành Viễn bỏ khăn xuống, nhét lược vào tay cô, anh chớp

đôi mắt đen nhánh, cười quỷ quái, "Nhìn đủ rồi thì mau chải đầu đi, sau

đó ra đây ăn sáng."

Si Nhan hơi thất thần, lúc bình tĩnh lại thì chải mạnh lên tóc hai cái để

che đi vẻ xấu hổ, trừng mắt lườm anh, "Sáng sớm đã thấy anh đi đi lại

lại, ngủ đủ rồi thì không yên phận đấy phải không?"

"Nhìn em ngủ cứ lăn lộn như con lợn con ấy, còn tưởng không tỉnh dậy nổi, lớn thế rồi mà cứ bám lấy cái giường, còn không mất mặt à." Anh cau mày

giễu cợt, đưa tay cốc đầu cô.

"Ai bám giường chứ, còn không phải là vì hầu con sâu rượu này sao, hại em

mãi mới được ngủ." Cô nhướng mày, bĩu môi, nhanh tay chải mượt tóc rồi

ngồi vào bàn ăn nhìn anh đổ sữa đậu nành.

Nếu không đói đến mức ngực dán ra sau lưng thì cô cũng không nhớ đến. Tối

qua bị mất ngủ, mãi đến sáng cô mới ngủ được, mệt chết mất!

Đôi mắt thâm sâu của Ôn Hành Viễn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng này đúng là có

thể giết người, anh không kìm được, đưa tay vuốt tóc cô, "Tiểu Nhan...", sau đó anh định nói gì lại thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!