"Tửu lượng của phù dâu không cao lắm, chén này để tôi uống thay." Ôn Hành
Viễn thản nhiên cười, ngữ khí kiên quyết, lúc tay anh hạ xuống thì chén
rượu cũng trống không.
Hàn Nặc vẫn đứng yên, không nói câu nào. Gương mặt anh ta không thể hiện vẻ gì, chỉ duy ánh mắt là vẫn tập trung trên người cô, như thể không muốn
bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của cô. Cõ lẽ ở đây phát sinh chuyện gì đi
nữa cũng chẳng liên quan đến anh ta, ngay cả Tạ Viễn Đằng đứng cạnh anh
ta cũng như không, anh ta chỉ im lặng nhìn Si Nhan.
Dù không quay đầu lại nhưng Si Nhan biết ánh mắt Ôn Hành Viễn đang dừng
trên Hàn Nặc. Cô để ý thấy khóe môi Hàn Nặc khẽ nhếch lên một độ cong
như có như không. Nhưng nó cũng chỉ là trong nháy mắt, quá nhẹ, quá
nhanh, khiến cô tưởng mình bị ảo giác.
Ba năm không gặp, Si Nhan phát hiện ra Hàn Nặc đã thay đổi, khuôn mặt vẫn
khôi ngô nhưng mờ mờ dấu vết ưu thương, trên vầng trán hiện vẻ lạnh lùng xa lạ. So với vẻ điềm tĩnh trước kia, bây giờ anh ta có vẻ trầm lặng
hơn. Ánh mắt sâu hút không giấu nổi vẻ uể oải, dường như còn có sự mất
mát và... tuyệt vọng.
Hàn Nặc hít sâu, nhìn cô đang mím môi và xoay người cùng lúc với Ôn Hành
Viễn, rồi chậm rãi đi qua anh ta. Ngay lúc cô đi qua, anh ta cố gắng
khống chế mình, nhưng rồi lại tóm lấy cổ tay cô.
Si Nhan không ngờ anh ta sẽ có hành động như vậy, đứng khựng lại, chiếc
khay bên tay phải suýt rơi xuống đất, may mà Tạ Viễn Đằng nhanh tay
nhanh mắt đỡ được.
"Hàn Nặc?" Cao Các không hiểu gì nên cùng lên tiếng với Thạch Lỗi. Thạch Lỗi lại đưa mắt nhìn Ôn Hành Viễn.
"Cám ơn!" Ôn Hành Viễn nhận lại chiếc khay trong tay Tạ Viễn Đằng, giọng nói có phần lạnh đi, đồng thời khẽ đẩy tay Hàn Nặc ra, trên mặt hiện vẻ
châm chọc, "Luật sư Hàn muốn trở thành tiêu điểm trong đám cưới của
người khác sao?"
Hàn Nặc thấy Ôn Hành Viễn nắm tay Si Nhan, thấy cô vô thức nép vào gần anh
thì ánh mắt có chút thay đổi. Anh ta nắm chặt tay lại, chặt đến mức thân thể phát run, một lúc lâu sau mới khôi phục lại tinh thần. Sau đó, anh
ta lại cầm chén rượu trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, gần như khuôn
mặt không còn huyết sắc.
Tạ Viễn Đằng im lặng kéo Hàn Nặc ngồi xuống ghế, lại mỉm cười, trong ánh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!