Sáng sớm, cả mặt đất dường như còn đang chìm trong giấc ngủ say, vạn vật bị
bao phủ bởi màn sương mờ, chẳng phân biệt rõ được gì nữa.
Si Nhan đã dậy từ rất sớm để thu dọn hộ Nhược Ngưng. Nhà họ Quý chật ních
người, thân bằng quyến thuộc nườm nượp kéo đến chúc mừng. Bộ váy cô dâu
trắng tinh ôm lấy thân hình lả lướt của Nhược Ngưng, khiến cô trông càng thêm phần cao quý tao nhã, vừa đoan trang lại vừa không mất đi vẻ đẹp
khuê các, ai nhìn cũng liên tưởng đến nàng công chúa dịu dàng nhu mì.
Trải qua bao năm tháng vừa ưu thương vừa tươi đẹp, cuối cùng Nhược Ngưng
cũng trở thành cô dâu rồi. Ngày hôm nay, cô là người hạnh phúc nhất.
Nhớ lại lúc còn học đại học, Si Nhan và Nhược Ngưng từng ngây ngốc tưởng
tượng ra dáng vẻ mình lúc mặc áo cưới: Được khoác bộ váy trắng tinh, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, được gả cho người mình yêu nhất, cùng nắm
tay bước tới tương lai. Khi ấy, cả hai đều rất ngây thơ, đều cho rằng
hạnh phúc của đời người sẽ đến ở một khúc rẽ nhất định, mà Nhược Ngưng
vốn vẫn nghĩ, Si Nhan sẽ lấy chồng trước mình, và Hàn Nặc sẽ là người
đứng trên thảm đỏ đợi nắm tay cô. Nhưng, cuối cùng thì mình lại là người kết hôn trước. Lúc cô kết hôn, Si Nhan vốn mang đầy vết thương sẽ lẻ
loi một mình, Hàn Nặc sẽ nắm tay người khác.
Nhìn Si Nhan mặc bộ váy trắng bó eo ngồi trong phòng nghỉ, hai mắt Nhược Ngưng chợt đỏ lên.
"Sao thế? Không nỡ đi lấy chồng hả?" Si Nhan nhìn cô một cách khó hiểu, lại
thấy hai mắt cô ngấn lệ, "Vừa nãy lúc Đường Nghị Phàm đưa cậu ra khỏi
cửa cũng không thấy cậu khóc thảm thế này. Bây giờ mới hối hận à, muộn
rồi!" Dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, Si Nhan trêu cô.
"Ai bảo mình hối hận chứ." Khịt mũi một cái, Nhược Ngưng nghẹn ngào nói.
"Đừng khóc nữa, sau này nếu Đường Nghị Phàm dám bắt nạt cậu, mình nhất định
sẽ cho anh ta bẽ mặt!" Si Nhan cũng thấy chóp mũi ê ẩm, giọng nói đột
nhiên hạ xuống, "Nhược Ngưng, cậu phải hạnh phúc đấy!"
Nhược Ngưng khó lắm mới kìm lại được nước mắt, vừa nghe thấy Si Nhan nói vậy thì lại trào lệ, cầm khăn tay che mặt.
Cô tiến lên từng bước chậm, ôm chặt lấy thân mình mảnh mai của Si Nhan,
"Nhan Nhan, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không được từ bỏ tìm kiếm hạnh phúc!"
"Không được từ bỏ tìm kiếm hạnh phúc!" Nhẩm đi nhẩm lại tám chữ này, bao mối
ưu tư trong lòng lại quay về. Hạnh phúc, cô đã từng tưởng rằng nó đến dễ như trở bàn tay, bây giờ nghe thấy lại tan nát cõi lòng.
Điều mà họ gọi là hạnh phúc, rốt cục như thế nào? Một loại cảm giác thư thái bình an? Hay là vòng tay ấm áp của một người? Vì sao cô cảm thấy kiếm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!