Chương 1: Thời gian êm ái

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng hắt xuống Cổ Trấn, uốn lượn trong con ngõ nhỏ, rọi vào cây cầu đá và những nóc nhà xưa cũ, tất cả đều được nhuộm bởi sắc

mơ hồ của buổi hoàng hôn. Nhìn những ngôi nhà in đậm dấu ấn tháng năm,

đáy lòng chợt có chút cảm giác tang thương nhưng cũng thật tĩnh lặng.

Giữa chỗ này có một con sông, bốn bề được vây bởi một màu xanh tươi,

không gian có chút hỗn độn nhưng không hề làm mất đi ý vị của một miền

sông nước thôn quê. Mảnh đất này có chút gì đó giống một "thế ngoại đào

viên"*, đầy nét cổ xưa mà không khí cũng vô cùng trong lành khiến ai đã

đến là bịn rịn không muốn về.

*Thế ngoại đào viên: Trung Quốc có câu này để chỉ vùng đất của sự bình yên và hài hòa vĩnh cửu.

Tiếng nước chảy róc rách dần bị một tiếng hát át đi. Si Nhan đưa bàn chân đi

xăng

-đan giẫm lên mặt đường đá xanh. Lắng tai nghe âm thanh rất nhỏ dưới chân, cô bỗng cảm thấy thật yên bình.

Si Nhan rất thích Cổ Trấn, lại càng thích những con đường trong nó, thậm

chí, vì con đường đó mà cô thích mùa mưa. Đứng trước cửa sổ, nhìn cơn

mưa rơi xuống như bức rèm ngọc đang buông lơi, cả con đường được thanh

tẩy không một hạt bụi, thật sạch sẽ, thật thoải mái.

Đã từng khao khát một đời thanh thản dễ chịu, từng theo đuổi cuộc sống ấm

áp, song, suốt một đời người, ai có thể bình an đến già? Cũng giống như

Si Nhan, vì trốn tránh, cô chọn cách cuộn tròn mình lại trong chốn u

tĩnh này những ba năm ròng.

Ban đầu có chút hoang mang, mơ hồ, sau lại dần dần tỉnh táo, từ khi đó cô

mới có thể thong dong cất những bước đi gian nan. Đến giờ, tự do tự tại, cuộc sống của Si Nhan dần thắm sắc hơn. Thời gian thấm thoắt trôi qua,

cuộc sống tĩnh lặng giúp cô tạm thời quên hết những nỗi ưu phiền, cuộc

sống giản đơn dần đưa cô về với chính con người thật của mình.

Cuộc sống bình lặng, dân dã, không gian như trong cõi mộng, lại có bạn bè và người thân ân cần hỏi thăm, quãng thời gian êm ái đã dần xoa dịu đi nỗi đau đớn trong lòng cô. Trên gương mặt Si Nhan không còn vẻ chết lặng

của lúc trước nữa, rốt cuộc cô cũng có thể mỉm cười.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn cái tên quen thuộc giữa màn hình, Si

Nhan thu lại nụ cười thuần khiết bên môi, ấn nút nghe.

"Ở đâu vậy?" Trong điện thoại truyền ra giọng nói trầm thấp của người đàn ông, ngữ khí pha chút bực bội.

Nhìn đồng hồ trên cổ tay theo thói quen, Si Nhan chau mày "Còn chưa đến giờ đi làm, anh đang điều tra à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!