Chương 40: Người Yêu

Si Nhan thật sự rất mệt mỏi, tối qua không được ngủ nhiều, lại vì mấy dự án nên cả ngày nay bận rộn, chạy đi chạy lại trong quán bar xong là đã kiệt sức rồi. Nhìn đồng hồ, cô nói vài câu với Đỗ Linh rồi chủ động sang gian bên tìm Ôn Hành Viễn.

Thấy cô đến, Ôn Hành Viễn đặt ly rượu xuống, nắm tay cô, "Mệt rồi à? Bọn mình về nhé?"

Si Nhan gật đầu, hơi mơ màng, vẫy tay với Trương Tử Lương rồi để Ôn Hành Viễn ôm ra khỏi cửa.

Đã là đầu mùa đông, gió đêm rất lạnh. Vừa ra khỏi cửa, Ôn Hành Viễn đã choàng áo lên người cô, "Chờ nhé, anh đi lấy xe."

Lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng anh, cô cảm thấy thật ấm áp. Chỉ trong chưa đầy hai ngày ở bên nhau, vậy mà Si Nhan đã cảm thấy được sự ấm áp nhưng cũng rất an tâm. Sự quan tâm của Ôn Hành Viễn đến cô vượt quá sức tưởng tượng của cô, dường như có một dòng chảy ngọt ngào tưới đẫm lòng cô.

"Công trình bắt đầu thi công rồi à? Có phải anh bận lắm không?"

"Thi công rồi, Nghị Phàm bận hơn." Ôn Hành Viễn nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.

"Hay là mai anh về đi." Từ lúc bắt đầu dùng bữa tối, điện thoại của anh đổ chuông liên tục. Đương nhiên Si Nhan không quên vị trí người lãnh đạo Hoa Đô của anh, ngoài tình yêu ra, anh còn có việc quan trọng hơn cần phải làm.

Ôn Hành Viễn lườm cô, "Giờ muốn đuổi anh đi?"

"Không phải." Cô bĩu môi, "Sợ ảnh hưởng đến công việc của anh thôi."

Khẽ véo cái cằm nhỏ xinh của cô, anh cười, "Chẳng phải thằng ranh mười tám mười chín tuổi, chả lẽ không biết chừng mực? Đừng bận tâm nhiều, anh sẽ sắp xếp."

Si Nhan vừa nghe thấy thế đã đổi giọng không vui, "Lý trí thế? Xem ra cũng không si tình như em nghĩ."

Ôn Hành Viễn thở dài, búng một cái vào trán cô, "Anh mới nói một câu, em định cãi mười câu hả?"

Xoa trán, Si Nhan không nhịn cười nổi, nhìn thấy hình ảnh tinh nghịch của mình trong mắt anh, "Bắt nạt anh đấy, sao nào?"

Ôn Hành Viễn cong môi cười, lộ ra vẻ mờ ám, đang định hôn cô thì Si Nhan đẩy ra, "Em mệt…"

Đối với vẻ làm nũng của cô, anh không thể chống đỡ được. Ôn Hành Viễn kéo áo kín lại cho cô rồi khởi động xe, "Chợp mắt một lát đi, đến nơi anh gọi dậy."

Lúc xe dừng lại thì cũng vừa lúc Si Nhan tỉnh dậy. Nhìn ra bên ngoài, đúng là cổng khu nhà Ôn Hành Viễn, cô cau mày, "Em phải về nhà."

"Mai anh cùng em thu dọn đồ đạc, chuyển đến đây đi, không thì anh lo lắm." Ôn Hành Viễn xuống xe, dắt cô vào khu nhà.

Si Nhan chu miệng, muốn rút tay ra, "Em phải về nhà."

"Ngoan nào." Ôn Hành Viễn trầm giọng, kéo chặt áo cho cô. Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, anh hỏi: "Không yên tâm với anh hả?"

Si Nhan không lên tiếng, đứng bất động.

Không phải là không yên tâm, nhưng dù sao cũng là ở chung, cô chưa thể tiếp nhận ngay được. Tình thế này phát triển quá nhanh, họ mới trở thành người yêu vào ngày thứ hai. Si Nhan bày ra vẻ mặt ỉu sìu, cúi đầu nhìn bước đi của mình.

Ôn Hành Viễn rơi vào thế dở khóc dở cười. Anh ôm vai cô, mà phải nói là nửa ôm nửa kéo cô đi, "Sao vẻ mặt phong phú thế? Bây giờ là năm bao nhiều rồi, chỉ là cùng ở dưới một mái nhà thôi mà, thế nào mà lại dọa em thành ra thế này? Anh chỉ hy vọng em ở gần anh một chút, nếu không anh sẽ thấy không yên tâm."

"Em không chạy mất, có cái gì mà không yên tâm." Si Nhan cự nự, chân bước chậm. Vì anh vô tình nói ra một câu quan tâm, trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác vui sướng mơ hồ, gương mặt đỏ ửng.

Anh là ai, Si Nhan có thể lý giải được, nhưng cô vẫn tỏ vẻ thờ ơ.

"Ai biết được liệu em có ngủ một giấc xong đổi ý hay không." Ôn Hành Viễn nói với vẻ nghiêm túc, khiến cô bật cười khe khẽ, "Anh nghĩ em mới ba tuổi, trở mặt nhanh hơn cả lật sách?"

Ôn Hành Viễn mỉm cười, đôi mắt đen láy rạng ngời, ôn hòa nói: "Nếu đúng là ba tuổi thì quá tốt."

Vừa nói thì đã đến căn hộ, sau khi vào cửa, Ôn Hành Viễn bảo cô đợi ở phòng khách, vào bếp lấy sữa cho cô, hy vọng có thể giúp cô ngủ ngon hơn. Cho đến nay, giấc ngủ của Si Nhan vốn không tốt lắm, cho nên lúc chiều anh đã cố ý đi mua. Nhưng khi anh ra ngoài, cô đã lăn lên giường ngủ rồi.

Sợ cô nằm sấp sẽ ngủ không thoải mái, anh nhẹ nhàng lật cô lại, đắp chăn cho cô rồi xoay người bật đèn ngủ, ngồi cạnh giường một lúc.

"Đúng là con lợn, giở mình một cái mà đã ngủ được." Trìu mến vuốt ve mặt cô, thấy Si Nhan quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ dụi trong lòng bàn tay anh, anh nở một nụ cười khẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!