"Hừ... Thật chặt... Nói xem có phải tôi làm em rất sướng không?"
Hoắc Đông Thần gian tà, còn hôn nhẹ lên chân cô, Phỉ Y Hân xém chút nữa nói ra suy nghĩ của mình.
Thật sự cảm giác này quá kì diệu, rõ ràng có chút khó chịu, nhưng lại không muốn hắn dừng lại, chỉ có một nơi giao hoa là bên dưới nhưng lại có thể khiến toàn thân cô thật thoải mái, hoàn toàn đã quên mất thế giới xung quanh, chỉ muốn cùng hắn tiếp tục trầm luân!
"Aa... Không.... Không nói!" Phỉ Y Hân cắn chặt môi dưới, khó khăn nói ra lời trái ý mình.
Dáng vẻ này thật khiến Hoắc Đông Thần điên đảo, hắn nâng một chân cô lên cao hơn, khiến cho hai người càng thêm khít chặt, hạ thân ra vào trong cô nhanh hơn nữa.
"Ư... Chậm một chút!"
"Tôi lại cho đây là em rất thích!"
Hoắc Đông Thần đặt một ngón cái của mình lên hạt châu nhỏ giữa hai chân cô, hết ấn nhẹ, lại vuốt ve nó...
Phỉ Y Hân tưởng chừng như cơ thể mình sắp nổ tung đến nơi, thân người điên cuồng vặn vẹo, miệng nhỏ rên rỉ không dứt.
"Ahhh... Aa... hức..."
Sau đó cô lại thét lên một tiếng chói tai, cơn cực khoái tràn đến, bên dưới mật hoa tuôn ra không ngừng...
Hoắc Đông Thần bị dịch hoa của cô làm cho thoải mái, nâng hông cô lên ra vào kịch liệt thêm vài lần liền không ngần ngại mà phóng thích luồng tinh dịch nóng hổi vào trong người cô.
Phỉ Y Hân lại một lần nữa run rẩy, cả người mềm yếu mà giương đôi mắt ngập nước mơ màng nhìn hắn.
Hoắc Đông Thần yêu chiều hôn cô, chậm rãi rút phân thân của mình ra, một dòng chất dịch trắng đục liền chảy ra ngoài...
"Tiểu Hân, thoải mái không?"
Cô bị hắn ôm chặt đến mềm nhũn, nhỏ giọng trả lời:
"Ưm, thoải mái..."
Hoắc Đông Thần hài lòng, càng ôm cô chặt hơn nữa, lúc này cô mới nhận thức được là mình vừa mới nói cái gì, muốn chối bỏ liền nghe hắn nói tiếp:
"Em sẽ suy nghĩ lại đề nghị của tôi chứ?"
Phỉ Y Hân đột nhiên có chút dao động, nhưng nhanh chóng đánh trống lãng:
"Quần áo tôi đâu rồi?" vì vừa trải qua kích tình, giọng nói của cô không tự chủ được mà tràn ngập sự yêu kiều.
Hoắc Đông Thần vuốt nhẹ lên bầu ngực cô, trả lời rất dửng dưng:
"Bỏ rồi!"
"Cái gì? Vậy tôi mặt gì về đây?" Cái tên điên này thật làm cô tức chết!
"Lát nữa người hầu sẽ đem đồ đến cho em!"
Phỉ Y Hân đương nhiên không vừa lòng với câu trả lời này, liền vung tay đánh một đấm vào bắp tay hắn. Hoắc Đông Thần cũng không tránh né, mặc cô đánh sau đó lại cúi xuống ôm hôn cô...
Bỏ sao? Bộ sườn xám có giá trị kỷ niệm như vậy hắn sẽ bỏ sao?
- Hoắc Đông Thần cười thầm trong lòng...
Dừng xe ở đây là được rồi!" Sau khi ăn sáng, Phỉ Y Hân được Hoắc Đông Thần chở về.
Nhưng cô không muốn hắn đỗ lại gần nhà, một đêm không về, lại thấy nam nhân hôm qua đưa con gái về, mẹ già mà không làm loạn lên thì không phải mẹ cô!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!