Phỉ Y Hân thẹn đến không nói nên lời, Hoắc Đông Thần đã đi đến bên cạnh cô từ bao giờ rồi:
"Là em quyến rũ tôi, đừng trách tôi!"
Nói rồi, hắn bế thốc Phỉ Y Hân lên, đi nhanh đến giường ngủ, mặc cho cô đang không ngừng la hét giãy giụa cùng hoảng sợ:
"Hoắc Đông Thần! Đừng như vậy, mau thả tôi xuống!"
Tấm lưng trần của cô dễ dàng cảm nhận được độ mềm mại của chiếc giường, sau đó là da thịt nóng bỏng của Hoắc Đông Thần áp sát vào ngực cô, áo choàng của hắn đã được cởi ra lúc nào cô cũng không hay biết!
Phỉ Y Hân lấy hai tay để đẩy hắn ra, vậy mà hắn cứ như một tảng thịt lớn, không mảy may ảnh hưởng, còn gắt gao đem hai tay cô chế trụ lên đỉnh đầu:
"Đừng quậy!"
Hai mắt Hoắc Đông Thần bắt đầu đục ngầu, nhanh chóng cúi người xuống hôn cô, tham lam hút hết vị ngọt trong khoang miệng cô.
Một tay hắn vẫn giữ lất tay cô, một tay lại đưa xuống thăm dò hoa huyệt, nhẹ nhàng vuốt ve nó, sau đó lại tìm đến cửa động, đưa một ngón tay vào khuấy đảo...
"Ưm..."
Miệng của cô phát ra tiếng kêu ám muội, cả người bắt đầu vặn vẹo, ma sát vào da thịt hắn, nếu không phải lúc này cô và hắn vẫn đang hôn nhau cuồng nhiệt, chỉ sợ cô sẽ còn kêu lớn hơn nữa.
Ngón tay của hắn như có ma thuật khiến thần kinh cô tê dại, nơi đó thật ngứa ngáy, nhưng lại mang cho người ta một cảm giác lạ lùng, rất muốn hắn tiếp tục!
Ban đầu ngón tay của hắn còn chậm rãi ra vào có chừng mực, nhưng hiện tại động tác mỗi lúc một nhanh hơn, như một cơn sóng ồ ạt dập tới.
Hoắc Đông Thần rốt cuộc cũng thả môi cô ra, chú tâm điều khiển ngón tay của mình bên trong cô, khiến mật động của cô ngày càng ẩm ướt.
Phỉ Y Hân không chịu nổi, hai tay nắm chặt drap giường, khuôn mặt khổ sở phát ra những tiếng rên không cách nào có thể kìm nén được.
"Aa... Aaaaa..... Hức...."
"Dừng lại.... Tôi không chịu nổi... Aaaa...a.."
Hoắc Đông Thần vẫn không dừng lại, ngón tay như cũ ra vào, từng tiếng rên kiều mị của cô như một liều thuốc độc khiến hắn mất hết lý trí. Hoa huyệt truyền một trận co rút, dịch hoa ào ạt tuôn ra thắm ướt cả ra giường...
"Aaa.... Không...."
Phỉ Y Hân như bị bòn rút hết sức lực, không ngừng thở dốc, khoái cảm vừa truyền đến khiến cô không cách nào thoát ra được, miệng nhỏ vẫn âm a rên rĩ.
Nơi đó của cô vẫn còn rất nhạy cảm, vậy mà Hoắc Đông Thần vẫn không buông tha, bàn tay thô ráp đặt nhẹ lên hoa huyệt, nhẹ nhàng chà xát...
"Aa... Đừng sờ..."
Hoa huyệt run rẩy khi bàn tay hắn vừa chạm vào, hai tay cô mềm yếu muốn đưa đến ngăn chặn hắn, lại bị hắn giữ lấy, đặt nhẹ lên cự long căng cứng...
"Á..." Vật nóng vừa cứng lại vừa thô to, Phỉ Y Hân hoảng sợ rụt tay về nhưng bị hắn kéo lại, không cho cô trốn tránh.
"Lúc nãy làm em thoải mái như thế, em cũng làm nó thoải mái đi!"
"Biến... Biến thái!" Khuôn mặt cô đỏ lựng, hai mắt vẫn còn sương mờ nhưng giờ đây lại có chút tỉnh táo.
Hoắc Đông Thần không màng tới, trực tiếp di chuyển tay cô lên xuống, muốn cô làm hắn thật thoải mái.
Phỉ Y Hân như một con rối bị hắn điều khiển, chỉ biết cắn răng để hắn muốn làm gì thì làm. Cứ tưởng sẽ mất một lúc hắn mới chịu tha cho cô, nào ngờ Hoắc Đông Thần lại nhẹ nhàng để cô nằm xuống giường, trầm giọng nói sát bên tai cô:
"Không trêu em nữa!"
Trong khi cô vẫn đang mơ hồ với câu nói của hắn, bên dưới đột nhiên truyền đến cảm giác như có một vật thô cứng đang ra sức tiến vào....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!