Chương 29: (Vô Đề)

Văn đã tranh thủ viết bộ này đầu tiên sau những ngày dài bận rộn đấy... Thương Văn thì vote động viên tí đi =))

Cơ thể của em và tôi rất phù hợp!" Hoắc Đông Thần trên mặt không một chút ngượng ngùng mà nói ra câu này.

Phỉ Y Hân ngay lập tức trợn mắt há mồm, cảm xúc vô cùng lẫn lộn, vừa xấu hổ đến mức sắp có thể tự tay đào một cái hố để nhảy xuống, vừa tức đến nỗi muốn bổ nhào vào người Hoắc Đông Thần mà đánh hắn một trận!

Đương nhiên cái vế sau dễ dàng thực hiện hơn rồi, nhưng vấn đề là hậu quả sẽ vô cùng khó lường...

Phỉ Y Hân cố gắng giữ cho hơi thở của mình đều đều nhất có thể, trong đầu thầm nói ngàn lần hai chữ 'bình tĩnh', sau một hồi lâu, cô mới có thể trả lời hắn:

"Chắc anh cũng thử với nhiều người lắm cho nên mới có thể biết tôi với anh rất phù hợp!"

Hoắc Đông Thần nghe cô nói, không những không nghẹn họng mà còn trả lời vô cùng chắc chắn:

"Đâu cần thiết, tối qua do em say nên không cảm nhận rõ, còn tôi lại tỉnh táo suốt cả quá trình, khi tiến vào bên trong em, của tôi và của em rất vừa khít, thử hỏi trên đời có mấy cặp được như chúng ta?"

"Á... Biến thái! Im đi!" Phỉ Y Hân chùm chăn kín mít, ngã nhào xuống giường, quá kích động cùng xấu hổ mà lăn lộn nhiều vòng trên giường. Hoắc Đông Thần vô lại thích thú ngồi nhìn cô, chưa bao giờ hắn thấy cô có biểu hiện như thế... thật đáng yêu!

"Tôi muốn đi tắm!" Phỉ Y Hân ngồi bật dậy, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, đương nhiên đó là giả đò mà thôi.

Hoắc Đông Thần nhướng mày, đưa tay chỉ về phía phòng tắm:

"Tự nhiên!"

Phỉ Y Hân trong nháy mắt liền muốn nổi đóa:

"Anh đi ra ngoài đi!"

"Tại sao tôi phải ra?"

"Tôi không muốn anh ở đây!"

"Em lấy quyền gì?"

"Tôi..." Phỉ Y Hân cứng họng, xị mặt ngồi đó, rất nhanh lại nghe Hoắc Đông Thần nói giọng dửng dưng:

"Chỉ có người có quan hệ thân mật với tôi mới có quyền bảo tôi làm cái gì."

Phỉ Y Hân trừng mắt nhìn hắn:

"Đừng có nằm mơ!" Làm sao cô có thể chấp nhận cái loại yêu cầu đó chứ? Đúng là so với việc làm tình nhân hay bạn gái thì mối quan hệ bạn giường gì đó vẫn tốt hơn, nhưng hắn không phải người bình thường, càng có quan hệ nhiều với hắn sẽ càng dễ dàng xảy ra nhiều tình huống xấu không lường trước được!

"Tôi không chấp nhận lời từ chối của em." Trong nháy mắt, vẻ mặt Hoắc Đông Thần liền nghiêm túc lại, giọng nói cũng trầm đi vài phần.

Phỉ Y Hân lúc này lại chẳng hề sợ sệt, trầm tĩnh nhìn vào mắt hắn mà nói giọng giễu cợt:

"Bây giờ là đến lượt anh có quyền gì chứ? Nếu anh muốn ép buộc, vậy thì chờ gì nữa, sao không ép tôi làm bạn gái anh luôn đi?"

"Ha ha... Không lẽ em mong chờ điều đó xảy ra?"

Mặt Phỉ Y Hân liền đỏ lên, vội vàng lắp bắp sửa sai:

"Làm... Làm gì có chứ! Ý... của... của tôi là... là anh không có quyền ép buộc tôi!"

Sao hắn cứ nghĩ đến việc muốn cô làm bạn gái hắn chứ? 

Trường hợp hắn thích cô, có tình cảm với cô là việc không thể nào, cô chắc chắn điều đó! Vậy thì tại sao chứ?

Bất chợt, Phỉ Y Hân nhớ đến lời một đứa bạn thời đại học có nói với cô... Nó nói, với tính cách và vẻ ngoài cao ngạo lạnh lùng của cô rất là chọc vào bản tính chiếm hữu của đàn ông!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!