"Cũng được." Từ Lãm gật đầu đồng ý, nhưng khi tầm mắt vô tình đảo qua điện thoại của người nào đó xong thì anh ấy không nhịn được mà mở miệng trêu chọc: "Trời trời, hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây hay gì mà cậu lại để cho người khác dắt Đồ Hộp đi dạo thế."
Kỳ Hạ Cảnh hơi ngẩng đầu lên liếc Từ Lãm một phát.
Ảnh chụp nhòe như thể bị ai quết mỡ heo lên vậy, nhìn qua không biết người trong ảnh là nam hay nữ, nhưng chỉ dựa vào chuyện Kỳ Hạ Cảnh chịu cho người đó dắt chó thôi là cũng đủ để Từ Lãm kinh ngạc hơn nửa năm trời rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người khác nuôi chó cùng lắm chỉ xem nó như người nhà hay con cái, Kỳ Hạ Cảnh thì khác, anh nuôi chó mà còn quý nó hơn cả hột xoàn kim cương, đi đâu cũng phải dắt theo, cẩn thận từng li từng tí chỉ sợ nó đụng vào đâu xong lại sứt đầu mẻ trán thì khổ.
Từ Lãm vẫn còn nhớ như in có một lần khi đi du lịch ở nước G, lúc đó có một thằng oắt con cứ ngoan cố lén đút chocolate cho Đồ Hộp ăn dù đã bị Kỳ Hạ Cảnh cảnh cáo mấy lần, thế là anh tức giận chửi thẳng mặt thằng nhóc luôn.
Cuối cùng tiếng khóc thảm thiết của thằng nhóc đã kéo người lớn trong nhà nó tới, đám người này còn tính cãi lại mấy câu thay đứa nhỏ nhà mình, ai biết cuối cùng lại bị Kỳ Hạ Cảnh mắng chung một trận cho nhớ đời.
Dù đã là bạn nối khố với nhau hơn hai mươi năm trời nhưng ngay cả Từ Lãm cũng không dám công khai sờ chó ngay trước mặt của Kỳ Hạ Cảnh, thế mà bây giờ lại có người có thể dắt Đồ Hộp đi dạo ư?
Từ Lãm siêu tò mò về thân phận của người này.
"Rốt cuộc người đó là ai vậy, cậu giấu anh em của mình…"
"Lải nhải cái gì đấy? Đây là chuyện mà cô được chõ mũi vào sao? Hay là cô mù rồi nên không thấy tôi đang nói chuyện, hả?!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng rống giận cắt ngang lời trêu ghẹo của Từ Lãm, hai người đứng ngoài hành lang đều nhìn vào trong phòng bệnh, chỉ thấy lúc này chú ba nhà họ Từ đang chỉ thẳng mặt Lê Đông mắng xối xả: "Cô và cô y tá kia còn dám bảo tôi nói nhỏ một chút à? Tôi trả biết bao nhiêu tiền cho bệnh viện của các người rồi mà ông già nhà tôi lại suýt đi đời nhà ma kia kìa, tôi còn chưa tính sổ với bệnh viện của các người đấy!"
Lê Đông đứng chắn ở trước mặt cô y tá trẻ đã sắp bật khóc vì bị mắng, dù đang đối mặt với một người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu thì cô vẫn rất thong dong: "Chúng tôi rất lấy làm tiếc về tình hình hiện tại, nhưng bây giờ người bệnh rất cần được nghỉ ngơi, mong chú thông cảm cho." Cô trầm giọng nói tiếp: "Nếu chú còn bất mãn gì thì xin hãy đi đến nơi khác để nói chuyện."
"Đi đến nơi khác?" Gã đàn ông mập mạp kia giận quá hóa cười, ông ta dùng đôi mắt dê xồm của mình nhìn Lê Đông: "Được thôi, bác sĩ Lê muốn đi đâu? Nếu không để tôi thuê một phòng khách sạn trước, chờ cô tan làm thì tới đó rồi hai ta "trò chuyện" nhé?"
"Chú ba à, miệng mồm chú bẩn tưởi như thế bộ chú không sợ nó bị thối rữa luôn hay sao?" Từ Lãm cười hì hì đứng ở ngoài cửa chào hỏi, khi quay đầu lại thấy Kỳ Hạ Cảnh còn đang cúi đầu bấm điện thoại, khóe miệng anh ấy không khỏi run rẩy: "Nè nè, người nằm trong kia là bệnh nhân của cậu đấy, không vào xử lý à?"
"Họ thích làm ồn thì cứ để họ làm ồn đi." Kỳ Hạ Cảnh cho điện thoại vào trong túi áo blouse trắng rồi dùng ánh mắt hờ hững nhìn khắp phòng bệnh, lúc nhìn tới người nào đó, tầm mắt của anh hơi khựng lại nhưng lại nhanh chóng chuyển sang chỗ khác: "Nếu người nhà không hy vọng bệnh nhân sống sót thì bệnh viện cũng có thể tiết kiệm được kha khá tài nguyên mà."
Phòng bệnh ầm ĩ lập tức lặng ngắt như tờ, Kỳ Hạ Cảnh thờ ơ nhìn về phía hai người đàn ông lớn tuổi đã tự giác ngậm miệng kia, hơi hé đôi môi mỏng và nói: "Hai người đừng để ý tới tôi, cứ làm ồn tiếp đi."
Cho dù lời anh nói rất chướng tai nhưng hai người đàn ông của nhà họ Từ nào dám chống đối với con trai độc nhất của nhà họ Kỳ, chú ba Từ mập như heo lập tức cười làm lành: "Chú và anh cả không có ý đó đâu, cháu đừng hiểu lầm nhé Tiểu Cảnh."
"Không có ý đó?" Kỳ Hạ Cảnh đứng trước giường bệnh, anh khom lưng cầm lấy ống nghe để khám bệnh, giọng anh như cười như không, áp lực vô hình mà anh mang tới làm người khác không thể thở nổi: "Nhưng tôi thấy hình như chú ba rất bất mãn với đồng nghiệp và cách làm việc của bệnh viện chúng tôi mà."
"Nào có nào có."
Chú ba Từ không phải kẻ ngu, ông ta lập tức quay sang xin lỗi Lê Đông: "Ban nãy do tôi quá lo lắng cho ba nên mới lỡ xúc phạm bác sĩ Lê thôi, thật ngại quá."
Người đàn ông không dám làm phật lòng Kỳ Hạ Cảnh, nhưng ông ta thầm nghĩ một bác sĩ nữ thì có cái gì phải sợ, Luvevaland chấm co, thế là lập tức nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè: "Tôi tin là bác sĩ Lê sẽ không trách cứ tôi vì sự lỡ lời ban nãy đâu, đúng không?"
Đây không phải là lần đầu tiên Lê Đông bị quấy rối tình dục ở chỗ làm, cô lạnh lùng nhìn gã đàn ông bỉ ổi này, cô biết dù có làm lớn chuyện thì cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại còn gây thêm nhiều phiền toái không đáng có cho bệnh viện.
Thế giới của người trưởng thành là vậy đó, luôn phải làm bạn với hai chữ "nhượng bộ": "Vâng, không sao…"
"Bác sĩ Lê ghét bỏ tôi ra mặt nhưng lại rất khoan dung với những kẻ cặn bã nhỉ?" Kỳ Hạ Cảnh bỏ ống nghe xuống, cầm cây bút máy màu vàng đen viết thoăn thoắt lên bệnh án rồi mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông và mỉm cười hỏi: "Tôi nói đúng không hả chú ba?"
***
"Bác sĩ Lê ơi, em vô cùng cám ơn chị về chuyện ban nãy ạ!"
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, cô y tá đứng ở khúc cua của hành lang khom lưng cám ơn Lê Đông, hốc mắt cô ấy đỏ ừng: "Mà em thấy hình như người nọ không dễ trêu vào đâu, liệu làm thế có gây phiền toái gì thêm cho chị không ạ?"
Tuy không ai nói nhưng Lê Đông hiểu rất rõ, gã họ Từ đó chỉ cố tình kiếm chuyện vì muốn quấy rối cô mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!