Một giọng nam trầm thấp vang lên trên đầu cô là Kỳ Hạ Cảnh nhướng mày, lười biếng nói: "Ban đêm nhìn chằm chằm ngực người khác không phải là rất thô lỗ à?"
Vành tai cô nóng bừng, Lê Đông vội vàng ngoảnh mặt đi. Cô muốn mời người kia uống canh giải rượu nhưng khi ngước mắt lên nhìn đôi hoa đào sâu thẳm của người đàn ông, cô lại thấy rõ sự tổn thương và buồn bã chôn sâu trong đôi mắt anh.
Trong lòng vừa chua xót vừa ngứa ran, Lê Đông siết lòng bàn tay, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Hạ Cảnh, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nói chuyện với anh: "Lúc nãy em bị giật mình thôi."
Một mối quan hệ chỉ có ý nghĩa khi nó đến từ cả hai phía. Sẽ thật bất công cho anh nếu cô chỉ đứng đó và chờ Kỳ Hạ Cảnh bước về phía mình.
Đừng hèn nhát nữa. Lê Đông nhủ thầm, mày phải dũng cảm lên.
Vì thế, cô bước về phía trước, đến khi cách Kỳ Hạ Cảnh nửa bước thì dừng lại.
Trong căn phòng tối tăm, dưới đôi mắt đen có chút hốt hoảng của người đàn ông, Lê Đông ngẩng đầu, nhẹ nhàng kiễng chân lên, vôi vàng tặng cho Kỳ Hạ Cảnh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Khoảnh khắc đôi môi họ chạm vào nhau, nụ hôn bất ngờ kết thúc trước khi cả hai hưởng thụ bắt đầu nhưng đó là sự chủ động lớn nhất mà Lê Đông có thể thực hiện.
Sự phản kháng từ tiềm thức khiến tư thế hôn người ta của cô cứng đờ, lúng ta lúng túng nhưng đôi mắt ẩm ướt lại vô cùng chân thành và trịnh trọng.
"Không phải em không thích gần gũi anh."
Cảm nhận được Kỳ Hạ Cảnh đang nín thở, mặt Lê Đông càng đỏ hơn, vội vàng lùi lại, cố chịu đựng cảm giác xấu hổ, kiên quyết nói hết câu: "Còn nữa, thật ra anh không cần cẩn thận từng li từng tí như thế với em."
"Em thật sự..."
Khi thân hình cao lớn ấn xuống, cằm của cô bị người ta nắm lấy, bị buộc ngẩng đầu lên. Môi Lê Đông bị bịt kín, mùi gỗ mun hòa lẫn mùi rượu thoang thoảng khiến người ta say sưa trong không gian không khí dần loãng ra.
Sau khi uống rượu, Kỳ Hạ Cảnh hung hãn hơn mọi ngày, cảm giác áp bách do người kia cúi xuống quá mạnh mẽ khiến Lê Đông không thể phản kháng mà lùi về phía sau. Thấy hai người sắp đập trúng tủ tường phòng khách phía sau.
"Từ từ..."
Những chữ còn chưa nói ra đã vĩnh viễn bị chặn lại giữa đôi môi không thể tách rời. Lê Đông chỉ cảm thấy eo cô bị siết chặt, cánh tay rắn chắc khỏe mạnh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, cơ thể cô bay lên không trung.
Lê Đông chưa kịp hoảng loạn hét lên thì đã bị đặt lên chiếc tủ cao đến eo người.
Chiếc tủ nhỏ hẹp chỉ cho phép cô ngồi nửa mông, hai chân lơ lửng, trọng tâm không ổn định. Hàng mi dài của Lê Đông run rẩy kịch liệt như con bướm đập cánh, tay cô quơ quào muốn nắm lấy cổ áo Kỳ Hạ Cảnh nhưng phát hiện đối phương đang khỏa thân. Khi đầu ngón tay vô tình chạm vào da cánh tay của người đàn ông, chỗ đó nóng lên như thiêu đốt.
Thấy cô sợ hãi, Kỳ Hạ Cảnh dùng một tay nắm lấy hai tay cô, để cô đặt lên cổ mình.
Ngón tay thon dài của người đàn ông hơi lạnh, hai bàn tay ấy ôm lấy đôi má nóng bừng của Lê Đông. Đôi mắt đen sâu thẳm tối sầm, cúi đầu hôn sâu lần nữa, cố gắng hút hết chút oxy cuối cùng ra khỏi miệng cô.
Nhưng Kỳ Hạ Cảnh vẫn thấy chưa đủ.
Anh muốn cắn vào xương quai xanh của cô.
Và không chỉ là xương quai xanh.
Anh thậm chí còn muốn dùng hàm răng sắc nhọn cắn vào ngữ cô, muốn Lê Đông nếm trải nỗi đau thấu tim mà anh phải chịu đựng năm đó, muốn để lại vết sẹo trong lòng cô, khiến Lê Đông không bao giờ quên tên anh.
Cuối cùng, Lê Đông hoàn toàn mất sức ngã vào trong ngực Kỳ Hạ Cảnh, môi mỏng hơi hé ra, hô hấp dồn dập, bên tai lùng bùng nhịp tim hỗn loạn, không phân biệt được là của cô hay của anh.
Cô vẫn thắc mắc về hình xăm trên ngực anh, nụ hôn vừa rồi đã tiếp cho Lê Đông thêm rất nhiều dũng khí, không nhịn được nói:
"Có thể hỏi hình xăm trên ngực anh có ý nghĩa gì không?"
"Nửa mặt trời tượng trưng cho bình minh, bông tuyết sáu cánh tượng trưng cho trận tuyết đầu mùa."
Bí mật đã bị chôn giấu nhiều năm nay bị đào lên. Hồi lâu sau, Kỳ Hạ Cảnh mới chậm rãi nói: "Anh sợ quên nên đã xăm nó lên trái tim mình."
Giọng điệu của người đàn ông vẫn nhẹ nhàng bâng quơ như mọi khi, nhưng Lê Đông chỉ cảm thấy tim mình co thắt lại, khi lên tiếng, âm cuối còn run lên: "Vậy anh ở nhà không bật đèn có phải là vì không muốn nhìn thấy tên em đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!