Chương 68: (Vô Đề)

Dù đời sống tình cảm có thiếu thốn đến đâu thì Lê Đông cũng là một người trưởng thành sắp bước sang tuổi hai mươi tám.

Cho dù ý định ban đầu của cô chỉ là nấu canh giải rượu cho anh nhưng khi hơi thở dồn dập bập bùng bên tai cô, sao cô có thể không hiểu được dục vọng của người trước mặt.

Rượu đánh thức con thú dục vọng đang ngủ yên trong xương máu của người đàn ông, cơn đau nhức nhối từ vành tai khiến Lê Đông cứng đờ, nhưng sau đó cô nghĩ nếu đối phương là Kỳ Hạ Cảnh thì cô thực sự bằng lòng.

Chỉ là sự bằng lòng này vẫn có chút miễn cưỡng.

Kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, Lê Đông cứng ngắc đứng dậy, khó chịu nắm chặt lòng bàn tay nhưng vẫn không giơ tay đẩy người đàn ông say rượu ra.

Răng nanh áp vào vành tai cô không còn day cắn nữa, cơn đau cũng biến mất, chỉ còn lại đôi môi mỏng ẩm ướt còn đặt trên bên cổ cô, hơi thở nóng bỏng đốt cháy làn da của cô.

Trong bóng tối, Lê Đông lập tức tỉnh táo lại khi cảm nhận được cơn xao động của người phía trên, anh bỏ tay ra khỏi eo cô, không tiến thêm bước nữa.

Lê Đông nửa thở phào nửa bối rối không biết làm sao, ngẩng đầu nhìn người đó.

Ánh trăng sáng từ cửa sổ của nhà bếp chiếu xuống hàng mi dài run rẩy của Lê Đôngng, đôi mắt ẩm ướt ngập tràn ánh sao, đôi mắt đáng yêu tựa như đang thầm hỏi.

Cô đang định lên tiếng nhưng tầm nhìn bỗng tối sầm, một bàn tay to ấm áp chặn đứng tầm mắt cô, cô không nhìn rõ biểu cảm trong mắt Kỳ Hạ Cảnh.

Lê Đông khẽ chớp mắt, lông mi cô lướt qua lòng bàn tay người đàn ông, giọng nói trầm khàn khàn khàn của Kỳ Hạ Cảnh vang lên trên đỉnh đầu cô: "... Em không thích."

Tự dưng người đàn ông nói thế nhưng Lê Đông vẫn hiểu ý anh.

Con người sắc sảo như Kỳ Hạ Cảnh cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng cô từ lâu.

Dưới ánh trăng mờ ảo, căn phòng tắt điện vẫn tối om. Kỳ Hạ Cảnh đứng quay lưng về phía ánh sáng nên dù không đưa tay ra che mắt Lê Đông, cô cũng không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt người đàn ông.

Động tác muốn che giấu, theo bản năng che khuất tầm mắt Lê Đông khiến cô cảm nhận được sự sợ hãi lo được lo mất của Kỳ Hạ Cảnh.

"A Lê."

Hồi lâu sau, Lê Đông mới nghe thấy người đàn ông nghèn nghẹn lẩm bẩm nói với cô: "Hình như em không thích gần gũi với anh."

Giọng nói khàn khàn không còn thong dong lười biếng như trước, Kỳ Hạ Cảnh hiếm khi bộc lộ cảm xúc như vậy, sự mong manh yếu ớt ấy khiến trái tim Lê Đông run rẩy.

Cô mở miệng định giải thích nhưng không nói nên lời, Kỳ Hạ Cảnh đã nhặt chai rượu trên bàn lên, thẳng lưng đứng dậy. Anh đỡ Lê Đông đứng thẳng lên vì sợ cô ngã và cuối cùng quay về phòng tắm trong phòng ngủ.

Trong bóng tối, Lê Đông nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh nhưng cô đơn của người đàn ông, đột nhiên cô cảm thấy sự im lặng của mình có lẽ đã âm thầm làm tổn thương anh lần nữa.

Nhớ tới "bạn cùng phòng kỳ lạ" Từ Lãm từng nhắc tới, cô thấp giọng nói: "Bây giờ không có đèn, anh có tắm được không?"

Kỳ Hạ Cảnh chỉ nói: "Ừ, không sao đâu."

Anh đã quen với việc đó rồi.

Nghe thấy tiếng nồi niêu xoong chảo lảnh cảnh trong bếp, Kỳ Hạ Cảnh quay người bước vào phòng tắm, cởi quần áo trong hoàn cảnh mờ mịt không ánh sáng.

Trong chốc lát, âm thanh duy nhất còn sót lại trong tai là tiếng sột soạt của vải vóc.

Dòng nước từ vòi hoa sen xối lê người anh, làm xương cốt anh tê dại, đồng thời còn khiến đầu óc vốn bị men rượu che lấp càng thêm mất trí.

Tắm xong, Kỳ Hạ Cảnh mới phát hiện quần áo mới của mình ở trong phòng thay đồ cạnh phòng ngủ và hai phòng không thông nhau.

Sống một mình nên anh quen với việc cởi trần đi vào phòng thay đồ sau khi tắm và chưa bao giờ mang quần áo để thay vào phòng ngủ.

Nửa thân trên Kỳ Hạ Cảnh trần trụi, những giọt nước trên tóc trượt từ bờ vai rộng xuống cơ bụng săn chắc, vượt qua cơ bụng săn chắc và rơi xuống chiếc khăn tắm buộc lỏng lẻo quanh hông. Cả người tản ra hơi thở lười biếng.

Anh lười biếng giơ tay kéo chiếc khăn lau tóc trên giá treo, ánh mắt liếc nhìn tấm gương trên chiếc bàn đá cẩm thạch trước mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!