Người đánh vỡ bầu không khí này là Đoàn Dĩ Hoành, anh ta bước từng bước vững vàng về phía Lê Đông, lợi thế về chiều cao khiến anh ta có được uy áp: "Đội hình sự có việc, tôi muốn xuất viện."
Cảm nhận được sự cứng đờ của cô gái bên cạnh, Lê Đông chỉ thấy bất lực. Cô đứng dậy, bình tĩnh nói: "Tôi không phải bác sĩ điều trị cho anh, không có quyền cho anh xuất viện."
Cô không biết rõ tình trạng cụ thể của bệnh nhân nhưng cô nhớ Đoàn Dĩ Hoành có một vết thương lớn ở thắt lưng, bèn khuyên nhủ anh ta: "Vả lại, bây giờ anh hấp tấp xuất viện, vết thương trên thắt lưng của anh có thể sẽ vỡ ra."
Đoàn Dĩ Hoành nghe thế cũng không thấy ngoài ý muốn, nói câu "làm phiền rồi" với Lê Đông rồi quay sang nhìn Thẩm Sơ Mạn im lặng nãy giờ, hắng giọng nói: "Nói chuyện chút được không?"
"Được."
Thẩm Sơ Mạn nhướng mày cong môi, dưới ánh nhìn chăm chú của người kia, cô ấy mang giày cao gót đứng dậy. Trước khi rời đi còn không quên quay đầu nhắc Lê Đông: "Tớ chưa ăn sáng xong đâu đó, đừng vứt nha."
Theo tiếng bước chân đi xa dần, Lê Đông rũ mắt nhìn bữa sáng trên bàn làm việc, im lặng ngồi xuống ăn nuốt phần của cô.
Cùng là thích một người nhưng cách Thẩm Sơ Mạn và cô thể hiện lại khác nhau. Khi Lê Đông chỉ dám lén lút ký họa bóng dáng của thiếu niên thì ai ai cũng biết chuyện Thẩm Sơ Mạn theo đuổi Đoàn Dĩ Hoành.
Từ năm lớp 10 đến năm lớp 12, Thẩm Sơ Mạn dốc hết cả ba năm cấp 3 lên người Đoàn Dĩ Hoành, hàng trăm lần tỏ tình bị từ chối cũng không giận, cũng không để ý đến lời bàn tán khó nghe của người khác.
Lê Đông nghĩ có lẽ hai người đã từng ở bên nhau, bởi vì cô đã từng nhìn thấy Đoàn Dĩ Hoàng hôn Thẩm Sơ Mạn ở một góc hành lang vắng vẻ.
Vì khoảng cách quá xa nên cô không nghe rõ Đoàn Dĩ Hoành nói gì, chỉ nhớ Thẩm Sơ Mạn ôm cổ anh ta, cười rộ lên: "Với Từ Lãm mà anh cũng ghen, Đoạn Dĩ Hoành, quả nhiên anh có thích em."
Mối quan hệ không danh không phần này đột ngột chấm dứt vào năm lớp 12. Lê Đông cũng muốn hỏi nhưng sợ chạm đến vết thương lòng của Thẩm Sơ Mạn, vả lại sau đó hai người không liên lạc gì nên kéo dài đến tận bây giờ.
Đợi hồi lâu vẫn không thấy Thẩm Sơ Mạn quay về, Lê Đông dọn dẹp bữa sáng, ra cửa thì thấy Đoàn Dĩ Hoành đi ngang qua.
Trên mặt người đàn ông có dấu tay đỏ chót nổi bật, thấy Lê Đông cũng chỉ bình tĩnh gật đầu, bước đi không quay đầu.
Bây giờ vẫn còn sớm, hành lanh khá ít người đi lại khiến bóng dáng Thẩm Sơ Mạn chui vào góc khóc càng thêm rõ ràng.
Lê Đông định đi đến an ủi lại nghĩ đến tính cách ương bướng của Thẩm Sơ Mạn, trước mặt cô cũng chỉ biết miễn cưỡng mỉm cười thì do dự, quyết định vờ như không thấy.
Cô xoay người muốn đi, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Từ Lãm không biết đã đứng đây được bao lâu. Không biết tại sao, khoảnh khắc ấy, cô lại thấy ánh mắt người đàn ông này nhiễm tia bi thương.
Từ Lãm đến gần cô, hỏi: "Là cố ý chạy đến thăm cậu ta đúng không?"
Lê Đông không hiểu, nhíu mày: "Hả?"
"Thôi vậy." Từ Lãm cong môi lắc đầu, vừa bất đắc dĩ vừa tự giễu: "Lớp trưởng, cậu nói thử xem, sao lần nào tớ cũng bắt gặp cô gái kia khóc thê."
Lê Đông nhẹ giọng nói: "Cứ để cậu ấy yên tĩnh một mình đi."
Nhìn Lê Đông đi vào phòng khám, Từ Lãm đi đến đối diện Thẩm Sơ Mạn, rũ mắt, im lặng nhìn cô ấy nhỏ giọng khóc thút thít.
Sàn men sứ phản chiếu bóng người, cơ thể Thẩm Sơ Mạn cứng đờ. Ngẩng đầu lên thấy người đến là Từ Lãm mới thả lỏng, khàn khàn nói: "Anh đến làm gì? Xem chuyện cười của em à?"
"Đúng thế, lớp trang điểm mất hết rồi kìa."
Cảm nhận được sự thả lỏng của cô gái, Từ Lãm không biết nên cảm thấy may mắn hay bi ai, anh đưa chiếc khăn tay trong túi mình cho cô, giả vờ chế giễu: "Thẩm đại tiểu thư, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy em khóc trong một tuần rồi đó."
"Em được làm từ nước à?"
Thẩm Sơ Mạn không nhận, đôi mắt đỏ bừng trừng người kia, tức giận nói: "Ai muốn để anh nhìn chứ, đi đi."
"Tiểu Thất."
Thấy cô không chịu nhận khăn tay, ánh mắt Từ Lãm tối đi lần nữa. Anh ấy cúi người vươn tay, cẩn thận lau nước mắt cho cô gái, trong giọng nói khàn khàn nhiễm chút đau thương:
"Nếu cậu ta cứ làm em đau lòng thì đừng thích cậu ta nữa, được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!