Chương 66: (Vô Đề)

Khi nhịp thở của người trong ngực dần đều đặn, người đang giả vờ ngủ mới từ từ mở mắt.

Hoàn toàn khác với vẻ mặt dịu dàng an ủi lúc nãy, đôi mắt đen sáng quắc của người đàn ông lập lòe sắc nhọn trong không gian tối đen như vực sâu vạn trượng khiến người ta rùng mình.

Tay trái Kỳ Hạ Cảnh vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Lê Đông, nghiêng đầu nhìn về phía màn hình đen ngòm của điện thoại bên gối của người phụ nữ, ánh mắt trầm lạnh,

Kỳ Hạ Cảnh nhớ hôm nay là ngày trực của Lê Đông nên lúc rạng sáng, sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật anh muốn ghé qua thăm cô rồi mới về nhà.

Người trong quầy y tá nói Lê Đông đang ở phòng trực nhưng Kỳ Hạ Cảnh gõ cửa mấy cái người bên trong vẫn không đáp lại, anh lo lắng cho cô nên mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Màn đêm yên tĩnh, trong phòng trực một mảnh đen sì. Cô gái nhỏ nhắn đang ngủ trên giường, hai mắt nhắm nghiền, vì nằm nghiêng nên không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô.

Kỳ Hạ Cảnh sợ làm phiền cô nên định xoay người rời đi lại nghe thấy giọng nói khàn khàn rủ rỉ của người nằm trên giường, cơ thể cuộn lại.

Thấy có gì đó không đúng, Kỳ Hạ Cảnh vội vàng bước nhanh đến bên giường, cúi người thì nhìn thấy Lê Đông nhíu mày, trên trán đổ đầy mồ hôi, đôi môi nỉ non không rõ cô đang nói gì.

Cô như bị nhốt trong ác mộng, ngón tay thon dài bất an níu chặt ga giường, Kỳ Hạ Cảnh nghiêng tai lắng nghe nhưng vẫn không nghe rõ cô nói mớ cái gì.

Ga giường mỏng bị Lê Đông nắm kéo khiến cả điện thoại bên gối cũng trượt xuống theo và Kỳ Hạ Cảnh đã chụp được nó trước khi nó rơi xuống đất. Anh đang định để nó sang một bên thì tự dưng màn hình sáng lên.

Trên màn hình khóa hiển thịt hai tin nhắn chưa đọc được gửi từ gần một tiếng trước.

Người gửi không có ghi chú biệt hiệu.

[Hai ngày rồi, sao lớp trưởng không trả lời tin nhắn thế?]

[Thấy bức ảnh không?]

Câu hỏi mang tính tra hỏi và xưng hô "lớp trưởng" thời cấp ba khiến Kỳ Hạ Cảnh không nhịn được nhíu mày.

Bức ảnh gì cơ?

[... Đừng chụp nữa... trả ảnh lại cho tôi...]

Cuối cùng Kỳ Hạ Cảnh cũng có thể nghe rõ.

Cô nói, đừng chụp nữa.

Cô nói, trả ảnh lại cho cô.

Khoảnh khắc nghe rõ những điều cô nói, trái tim anh như bị bàn tay vô hình bóp chặt, như có hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm thẳng vào ngực, trái tim đau nhói.

Còn có thể là ảnh chụp nào nữa.

Bỗng nhiên, hình ảnh hai lần Lê Đông kháng cự nụ hôn của anh và ánh mắt sợ hãi của cô khi đẩy anh ở trong xe chạy qua đầu óc Kỳ Hạ Cảnh.

"Có thể hỏi em vì sao sợ hôn môi với anh không?"

"Em không biết."

Sao anh có thể đường hoàng hỏi được câu đó chứ.

Cảm giác nghẹt thở cuồn cuộn trào dâng, Kỳ Hạ Cảnh quỳ thẳng trước giường, ôm chặt Lê Đông đang chìm vào ác mộng, môi mỏng kề bên tai cô, nhẹ nhàng gọi tên cô.

Cô gái nhỏ như bị khóa trong ác mộng, cả người đổ đầy mồ hôi, bả vai đơn bạc run rẩy, ngay cả nhịp thở cũng dồn dập nhưng cứ chìm vào trong mơ mãi không tỉnh dậy.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Hạ Cảnh đối diện trực tiếp với nỗi đau mà Lê Đông đã phải chịu đựng một mình.

Trước đây, cô tỏ ra quá điềm tĩnh. Những lời như "không sao", "không ấm ức" treo bên miệng như cơm bữa, cô chưa từng thể hiện chút yếu đuối nào trước mặt Kỳ Hạ Cảnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!