Chương 6: (Vô Đề)

"Lê Đông, cậu có nghe tớ nói không đó? Kệ vụ xem mắt vớ vẩn đó đi, cậu không được đi đâu đó biết không hả!"

Giọng nói rạng rỡ của Thẩm Sơ Mạn vang lên từ loa ngoài: "Nếu cậu vội vã muốn yêu đương như thế thì đợi tớ về nước rồi giới thiệu cho cậu vài em trai trẻ tuổi mơn mởn luôn."

"Tớ chỉ tham gia cho có lệ thôi à." Lê Đông cười trấn an người bạn thân đang tức giận: "Cậu biết tớ không có ý định yêu đương mà."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tính cách của Lê Đông khá trầm tĩnh cho nên không có nhiều bạn bè cho lắm, Thẩm Sơ Mạn là người bạn cấp ba thân thiết duy nhất của cô. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy đã sang Pháp để học về thiết kế, tuy nhiên hai người họ vẫn giữ liên lạc với nhau trong suốt mười năm qua.

"Nhưng mà tớ nuốt không trôi cục tức này!" Thẩm Sơ Mạn không phục: "Hai mươi tám tuổi thì đã làm sao, bớt quan tâm chuyện của bọn con gái chúng mình lại giùm cái."

Lê Đông bị cô ấy chọc cười, vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Thẩm Sơ Mạn, ánh mắt của cô vô tình lướt qua giỏ trái cây bị lãng quên ở góc bàn, nụ cười trên môi chợt tắt ngúm.

Món trái cây mà cô thích nhất

- xoài

- không thể tặng được vì người thuê nhà mới chuyển đến kia bị dị ứng với nó.

Cô biết Kỳ Hạ Cảnh bị dị ứng với xoài là vào ngày hạ chí của năm lớp mười hai. Vào chạng vạng của cái hôm có ban ngày dài nhất trong năm đó, cô đã tặng chiếc bánh kem vị xoài do chính tay cô làm cho anh để làm quà sinh nhật.

Dòng xoài nhập khẩu này đã tiêu tốn hơn nửa tháng tiền sinh hoạt của cô, cũng làm Kỳ Hạ Cảnh phải đi cấp cứu lúc nửa đêm khi sắp đến kỳ thi đại học, cũng vì thế nên sự kiện này đã trở thành một mẩu chuyện khôi hài từ đó về sau.

Sau khi chia tay, có đôi lúc cô suy nghĩ rằng có lẽ cô và Kỳ Hạ Cảnh đã không hợp mệnh nhau từ lúc sinh ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngay cả loại trái cây mà cô yêu thích nhất

- xoài

- cũng là thuốc độc chí mạng đối với anh.

***

Ngày hôm sau, Lê Đông chuẩn bị chạy bộ vào sáng sớm như thường lệ, nhưng lúc sắp bước ra khỏi cửa thì cô lại đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa.

Loài chó có khứu giác nhạy bén bẩm sinh, chú chó golden ở đối diện ngửi thấy được mùi hương của cô từ xa, bởi vậy lập tức hào hứng chạy tới, dù cách một cánh cửa thì vẫn có thể nghe thấy tiếng thở hồng hộc của nó.

"Đồ Hộp!"

Tiếng mắng trầm thấp lạnh lùng vang lên khiến chú chó lông vàng không còn dám sủa oang oang nữa, nó chuyển sang rên ư ử ra vẻ đáng thương.

Chờ đến khi âm thanh đó hoàn toàn biến mất ở đầu cầu thang, Lê Đông mới chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha trong phòng khách.

Trước lúc xuống lầu, cô không kìm được quay đầu lại nhìn mấy cọng lông của chú chó golden trên nền gạch men ở ngay cửa ra vào.

Lông của chú chó golden tên Đồ Hộp siêu dễ gần này rất óng ả và mượt mà, bốn chân cũng chắc khỏe có lực, nhìn qua là biết nó được chủ chăm sóc vô cùng kỹ càng.

Dựa theo dáng người, khung xương và màu lông thì con chó này ít nhất cũng đã chín tuổi… là khoảng thời gian mà Kỳ Hạ Cảnh tốt nghiệp cấp ba.

Chuyện này khiến Lê Đông có hơi bất ngờ.

Trong trí nhớ của cô, Kỳ Hạ Cảnh cực kỳ ghét các loài sinh vật rụng lông. 

Trước khi chia tay, hai người có thường ghé vào một cửa hàng thú cưng, nơi đó có một chú chó golden vừa được một tháng tuổi cứ thích bám lấy Lê Đông không buông.

Suốt quá trình đó, Kỳ Hạ Cảnh chỉ đứng bên ngoài cửa hàng, trên mặt hiện rõ vẻ ghét bỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!