Chương 50: (Vô Đề)

"Bác sĩ Lê, cô mau đi làm việc đi, tôi là trợ lý của anh Kỳ, chú dì bên này cứ giao cho tôi là được."

Người đàn ông trẻ tuổi tự xưng là Tiểu Lý mỉm cười lễ phép với Lê Đông, nói xong thì xoay người nhìn về phía Chu Hồng Diễm và Lê Minh Cường, nhẹ nhàng nói: "Chào chú dì, lát nữa cháu sẽ dẫn hai người đi kiểm tra sức khỏe."

Hai vợ chồng nhà họ Lê chưa bao giờ được đối xử như vậy nên có chút khẩn trương, Chu Hồng Diễm cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cậu… là người mà Tiểu Hạ gọi tới hỗ trợ sao?"

"Không phải, là bác sĩ Lê nhờ cháu chăm sóc hai người, bác sĩ Hạ chỉ đăng ký giúp thôi ạ."

Trợ lý được huấn luyện nghiêm chỉnh biết phải nói như thế nào, mặt không đổi sắc bịa đặt lung tung: "Cháu cũng là nhân viên của bệnh viện, sáng nay vừa hay được nghỉ, chú dì cứ yên tâm đi theo cháu là được."

"Vậy thì làm phiền cậu rồi."

"Không phiền đâu ạ." Tiểu Lý khẽ gật đầu với Lê Đông, giọng điệu cung kính: "Bình thường bác sĩ Lê cũng giúp đỡ cháu rất nhiều."

Lê Đông không hề lên tiếng nhìn trợ lý Tiểu Lý vỗ về cảm xúc của ba mẹ, nhẹ nhàng nói hôm nay mình có thời gian, lại thuận nước đẩy thuyền đẩy hết công lao cho cô.

Cuối cùng, ngay cả người không giỏi ăn nói như Lê Minh Cường cũng lên tiếng: "Lần này ba mẹ tới, con phải vất vả nhiều rồi."

Nhưng rõ ràng cô không làm gì cả.

Trước khi rời đi, trợ lý Tiểu Lý còn không quên nói nhỏ với Lê Đông: "Anh Kỳ nói lát nữa có một cuộc phẫu thuật, không thể đích thân đến được, bảo tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cô."

Lê Đông cũng không hiểu tại sao Kỳ Hạ Cảnh phải xin lỗi.

Từ trận cãi nhau hôm thứ bảy kia, đây là lần thứ hai Kỳ Hạ Cảnh xin lỗi cô, rõ ràng anh chẳng làm gì sai cả.

Trên đường trở về văn phòng, Lê Đông đang đi qua hành lang đối diện phòng phẫu thuật ở tầng ba thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Nói chính xác hơn, có lẽ là hai bóng dáng quen thuộc.

Kỳ Hạ Cảnh đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, cau mày cúi đầu xem tài liệu. Bên cạnh anh có một người phụ nữ mặc áo sơ mi hồng, chân váy đen đang hơi ngẩng đầu nói chuyện với anh.

Người phụ nữ trang điểm tinh xảo chỉ lộ ra nửa mặt nghiêng, Lê Đông đứng từ xa nhìn nên không rõ lắm, chỉ cảm thấy gương mặt của đối phương vô cùng quen mắt.

Dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú từ phía đối diện, người phụ nữ xinh đẹp kia hơi xoay người qua, mở miệng nói gì đó với Kỳ Hạ Cảnh, Luvevaland chấm co, hai người đi về phía bên trái, bước vào một chỗ mà Lê Đông không nhìn tới được.

Phía sau truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của đồng nghiệp, Lê Đông hoàn hồn rời đi, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc trong bệnh việc.

Trước giờ nghỉ trưa cô mới kết thúc cuộc phẫu thuật ra ngoài, trên đường về phòng làm việc mở điện thoại di động lên liền phát hiện Kỳ Hạ Cảnh và Tiểu Lý đều gửi tin nhắn cho cô.

Thời gian Kỳ Hạ Cảnh gửi tin nhắn là lúc cô rời khỏi hành lang tầng ba không lâu.

QXJ: Vừa rồi em tới phòng phẫu thuật ở tầng ba đúng không?

Tin nhắn của trợ lý Tiểu Lý thì là mười phút trước: Chào bác sĩ Lê, buổi sáng chú đi kiểm tra sức khỏe rất thuận lợi, bây giờ tôi đưa chú dì đến căn tin, cô có thể tới đây bất cứ lúc nào.

Trước tiên, cô trả lời ngắn gọn tin nhắn của Kỳ Hạ Cảnh, sau đó vừa về phòng làm việc vừa gõ tin nhắn cho Tiểu Lý, hỏi tình hình cụ thể buổi kiểm tra sức khỏe buổi sáng trước, sau đó sửa soạn đơn giản rồi mới đến căn tin.

"… Lê Đông? Người buổi sáng là cô thật sao?"

Giọng nữ mềm mại mang theo chút kinh ngạc cảm thán, Lê Đông nghe tiếng quay đầu lại, đối diện với người phụ nữ buổi sáng cô cảm thấy quen mặt, tiếp đó chợt nghe thấy đối phương nói tiếp: "Là tôi, Đặng Giai Oánh đây!"

Ký ức xa xăm cuối cùng cũng có chút liên quan với bóng bóng dáng phía đối diện.

"Không phải cô quên tôi thật rồi đấy chứ." Đặng Giai Oánh giả vờ giận dữ trêu chọc Lê Đông: "Hai chúng ta là bạn học từ cấp hai đấy."

"Không có…" Lê Đông nhìn người trước mặt và Đặng Giai Oánh trong trí nhớ như hai người khác nhau, bỗng có chút hoảng hốt, nói thẳng: "… Vừa rồi đúng là không nhận ra cô."

Đặng Giai Oánh và Lê Đông đều là những đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo khó ở thị trấn X, hai người là bạn học cùng lớp ba năm cấp hai, sau khi lên cấp ba thì tách ra một thời gian, đến lớp mười một chia ban tự nhiên và xã hội lại trở thành bạn học trong lớp nâng cao, đến khi tốt nghiệp cấp ba thì không gặp lại nhau nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!