Chương 45: (Vô Đề)

Yêu đương vụng trộm.

Lê Đông bị bốn chữ hình dung này làm cho khiếp sợ, lúc cô đang á khẩu không nói nên lời, người bên tai lại lùi về phía sau nửa bước, không nhanh không chậm mà giải thích cặn kẽ: "Không danh không phận, đến gặp mặt nhau cũng phải lén lút."

"Chẳng lẽ không phải là yêu đương vụng trộm à?"

Lê Đông tự biết mình nói không lại Kỳ Hạ Cảnh, vì thế cô mím môi, im lặng xoay người, dùng khăn ướt cầm lấy nắp nồi, xem cháo đang hầm trong nồi.

Trong thời gian ngắn không thể quay trở về được.

Tầm mắt cô đảo qua bàn nấu ăn, Lê Đông tìm thấy nửa củ gừng còn sót lại trên kệ thấp đựng gia vị, cô rửa sạch lại lần nữa dưới vòi nước, dự định làm chút nước gừng ngọt để bồi bổ dạ dày trong lúc hầm cháo.

Đốt ngón trỏ áp vào mặt sau lạnh lẽo của con dao, trước khi hạ dao cắt gừng, Lê Đông đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô nhíu mày, xoay người nhìn về phía Kỳ Hạ Cảnh đang đứng canh ở cửa bếp: "Là bị tổn thương niêm mạc dạ dày phải không?"

Nước gừng ngọt có thể làm giảm các triệu chứng đau nhức, chướng bụng đối với người bị đau dạ dày; thế nhưng đối với những người bị tổn thương niêm mạc dạ dày thì bản chất vị cay nồng và kích thích của gừng sẽ thúc đẩy việc tiết axit dạ dày, khiến cơn đau trở nên trầm trọng hơn.

Cô lại không biết gì cả về chứng đau dạ dày của Kỳ Hạ Cảnh.

Ánh mắt của Kỳ Hạ Cảnh rơi vào ống tay áo tuột xuống của cô, anh thản nhiên trả lời: "Bây giờ thì không."

Đó đã là chuyện của quá khứ rồi.

Lê Đông lại cảm thấy độ tin cậy trong lời nói của Kỳ Hạ Cảnh không cao lắm.

Đối mặt với lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của Kỳ Hạ Cảnh, Lê Đông cảm thấy mình lực bất tòng tâm, lúc cô đang định mở miệng nói chuyện thì người đàn ông đột nhiên sải chân dài bước vào trong phòng bếp.

Đứng cách đó tầm nửa cánh tay, Kỳ Hạ Cảnh cụp mắt, thấp giọng nói: "Giơ tay lên."

Mùi gỗ mun trầm hương như có độc bay nhè nhẹ vào chóp mũi, Lê Đông nghe thấy vậy thì ngoan ngoãn làm theo.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng nắm lấy ống tay áo đã tuột xuống cổ tay của cô, kiên nhẫn gấp từng chút một lên, ngón tay của anh cố ý vô tình cọ vào làn da của cô, cảm giác hơi lành lạnh.

Lê Đông ngước mắt, lẳng lặng nhìn Kỳ Hạ Cảnh đang sắn lại tay áo cho cô.

Lúc làm chuyện này, vẻ mặt của người đàn ông có sự bình tĩnh và chăm chú chưa từng có, trong đôi mắt đen của anh phản chiếu cánh tay gầy gò của cô.

Tại khoảnh khắc ấy, dường như đây là tất cả trước mắt cô.

"Kỳ Hạ Cảnh." Bệnh đau dạ dày cứ khiến cô canh cánh trong lòng, Lê Đông nhẹ giọng gọi tên của anh: "Bệnh đau dạ dày cũng không phải chuyện nhỏ, nếu ngay cả bản thân anh cũng không yêu quý sức khỏe của mình, thì chẳng ai có thể đâu."

"Sẽ không đâu."

"Em sẽ không mặc kệ anh đâu." Kỳ Hạ Cảnh nheo mắt nhìn vị trí cổ tay áo hai bên trái phải, sau khi xác nhận hai bên đều bằng nhau thì mới hài lòng lùi lại nửa bước.

Ánh mắt hai người chạm nhau, người đàn ông vẻ mặt mệt mỏi cong môi nói một câu khiến cô không thể phản bác: "Nếu không thì em sẽ không mua thuốc, bây giờ cũng không ở tại chỗ này."

Lúc người đàn ông nói lời này, trong đôi mắt đen ẩn chứa chút giảo hoạt đắc thắng.

Bởi vì anh biết Lê Đông không thể cãi lại, cũng sẽ không vờ như không thấy anh phát bệnh thế nên anh mới cố tình khiến cô đau lòng.

Sự thật cũng quả thực là như thế, Lê Đông suy nghĩ giằng co hồi lâu cũng không phản bác được lời nào, chỉ có thể quay người cất củ gừng đi, cố tìm xem trong nhà bếp có táo đỏ hay không.

Kỳ Hạ Cảnh nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang bận rộn, đột nhiên lên tiếng nói: "Lê Đông, dạy anh nấu ăn đi."

Căn bếp sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, nguyên liệu nấu ăn mới nhất là từ lần Từ Lãm tới ăn lẩu còn sót lại, còn lại trong tủ đều là đồ ăn nhanh, điều này khiến lời nói của anh không có sức thuyết phục.

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ có chút kinh ngạc của Lê Đông, Kỳ Hạ Cảnh nhạt nhẽo chép miệng: "Như vậy thì nếu thực sự có ngày em bỏ rơi anh, anh cũng không bị chết đói."

Dứt lời, anh đưa cho Lê Đông một mảnh giấy ăn để lau tay, rồi chủ động đứng ở trước thớt, tay phải cầm dao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!