Chương 43: (Vô Đề)

Lê Viện đã lâu không gặp cháu gái, mấy năm nay bởi vì chuyện hôn nhân nên quan hệ giữa bà ấy và Lê Minh Cường rất căng thẳng, trên đường không nhịn được mà hỏi Lê Đông tình hình trong nhà gần đây, sau đó không ngừng tự trách mình.

Thẳng cho đến khi chiếc xe Bentley dừng ở dưới lầu khu cư xá, người phụ nữ còn lưu luyến không rời cầm tay Lê Đông không thả, ấm giọng thì thầm căn dặn cô gần đây thời tiết nhiệt độ xuống thấp, nhất định phải mặc nhiều quần áo, chú ý nghỉ ngơi.

Lê Đông nhướng mày, đồng ý với giọng ấm áp.

Hai người đàn ông nhà họ Kỳ đứng ở một bên kiên nhẫn chờ đợi.

"Tôi không rõ ràng tình hình của hai người bây giờ."

Kỳ Sâm nhìn về phía vợ với ánh mắt tràn đầy dịu dàng yêu thương, cảm khái vỗ vỗ bả vai Kỳ Hạ Cảnh: "Chỉ là làm người từng trải lắm miệng một câu."

"Cố gắng trân trọng khoảnh khắc hiện tại, hãy làm theo con tim mách bảo."

Những năm này hai người mỗi người đều có việc riêng phiền nhiễu, sau khi Kỳ Hạ Cảnh học lớp mười hai cạch mặt với người nhà thì xuất ngoại không còn tin tức, mà Kỳ Sân thì bộn bề công việc tiếp nhận ngân sách cùng gánh chịu vì vi phạm hợp đồng với nhà thông gia.

Nếu như không phải hôm nay ông ấy đến bệnh viện, chủ động liên hệ với Kỳ Hạ Cảnh, cũng không đau lòng đến như vậy.

Kỳ Hạ Cảnh rũ mắt liếc nhìn bàn tay đặt trên vai, câu môi miễn cưỡng nói: "Hôn lễ sẽ có thêm nhiều tiền."

Nói xong hai tay anh khoanh trước ngực, lẳng lặng nhìn qua Lê Đông đang ở bên ngoài.

Mái tóc đen của người con gái được buộc cao thành đuôi ngựa, cổ áo len màu đen bao phủ chiếc cổ thiên nga thon dài; Lúc này cơ thể cô khẽ nghiêng về phía Lê Viện, ấm giọng nói thời gian nhà cô sẽ đến vào tối mai, sắp xếp kiểm tra sức khỏe vào tối mai.

Hóa ra hai vị trưởng bối ngày mai sẽ tới.

Nhớ tới ban ngày Lê Đông kiên quyết từ chối lòng tốt của mình, ý cười trong đáy mắt lười biếng của Kỳ Hạ Cảnh nhạt đi mấy phần.

"Nghe nói hai ngày nữa ba mẹ Tiểu Đông sẽ tới, cháu chuẩn bị đón nhận mưa to gió lớn sao rồi?"

Lời trêu chọc của Kỳ Sâm vang lên bên tai, ánh mắt người đàn ông đầy kinh nghiệm tràn ngập thương hại: "Hơn nữa nhà mình có chuyện không vui, gần đây cháu vất vả rồi."

Xuất thân từ những gia đình giàu có quả thật từ nhỏ luôn vây quanh như ngôi sao, mà thứ phải đánh đổi, đó chính là quyền tự do quyết định.

Không chỉ có Kỳ Hạ Cảnh bị cưỡng ép xuất ngoại, Kỳ Sâm cũng phải tiếp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt, mà thậm chí ba Kỳ và các thế hệ trước đều phải chịu những điều bất đắc dĩ này.

Nhưng bọn họ đã chọn cách phản kháng.

"Miễn là nó xứng đáng."

Đối với sự cản trở mà Kỳ Sâm nhắc lại, Kỳ Hạ Cảnh chỉ hững hờ vứt xuống năm chữ, cất bước về hướng Lê Đông.

Sau khi chào tạm biệt với hai vợ chồng dưới lầu, quãng đường còn lại hai người chỉ có thể leo cầu thang đi lên.

Kỳ Hạ Cảnh theo thói quen đi ở phía trước, đèn cảm ứng sáng lên theo từng bước chân bình tĩnh của người đàn ông, để đường Lê Đông đi về phía trước luôn sáng.

Cô yên lặng đi theo sau lưng người đàn ông, tùy ý để cái bóng của anh nuốt chửng cô.

Trước khi chia tay cô ở đầu bậc thang, Kỳ Hạ Cảnh dừng ở góc tường quay người nhìn cô, mắt đen phản chiếu cảm xúc không rõ ràng, không có dấu hiệu mở miệng nào, ngữ điệu lười biếng: "Nếu như mùa hè năm đó chúng ta gặp nhau thì tốt rồi."

Cũng không mong chờ nhận được câu trả lời, người đàn ông nói xong liền đi về hướng cửa nhà, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói nghi vấn của Lê Đông: "Vì sao anh muốn gặp em sớm hơn?"

Cô đứng yên tại chỗ nhìn sang, hai mắt tràn ngập không hiểu.

Bởi vì kiểu gì cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Bởi vì muốn biết bộ dáng khi đó của cô, muốn tham gia vào cuộc sống khi đó của cô, hy vọng cô có thể khỏe mạnh vui vẻ, càng hy vọng cô sẽ không vì sống quá hiểu chuyện mà vất vả.

Có điều Kỳ Hạ Cảnh chưa từng nói với Kỳ Sâm, quả thật anh vô cùng ghen tỵ với cặp vợ chồng hay cãi nhau này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!