Chương 42: (Vô Đề)

Nụ cười trên khóe môi Chu Thời Du ngưng lại, chần chờ một lát, sau đó tiếp nhận viên kẹo trong tay Thịnh Tuệ: "Cảm ơn."

Cố Hoài An thấp giọng dặn dò y tá vài câu, quay người nhìn về phía Lê Đông: "Buổi chiều tôi còn có một cuộc họp, chúng ta nói chuyện kiểm tra sức khỏe của chú sau nhé."

Nói xong người đàn ông lễ phép gật đầu chào Kỳ Hạ Cảnh, mỉm cười nói:

"Các vị vất vả rồi, tôi sẽ không quấy rầy công việc của các vị nữa."

Kỳ Hạ Cảnh híp cặp mắt đào hoa lại, không chút hoang mang đưa mắt nhìn người đàn ông rời đi; Lúc thu hồi ánh mắt, lại đối diện với cái nhìn trêu chọc của Chu Thời Du.

"......"

Sau khi Lê Đông đưa Thịnh Tuệ trở về phòng bệnh, Kỳ Hạ Cảnh lại giương mắt lạnh lùng nhìn theo hai người đi theo cô, đợi hai người kia thức thời xoay người rời đi, anh nghiêng người dựa vào tường chặn đường Lê Đông.

Người con gái không hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

Kỳ Hạ Cảnh im lặng nhíu mày, ánh mắt mệt mỏi dừng lại ở trên thái dương Lê Đông, thản nhiên nói: "Chuyện chú kiểm tra sức khỏe là sao?"

"Ừm, hai ngày nay tim của ông ấy không thoải mái."

Lê Đông không ngờ tới Kỳ Hạ Cảnh sẽ hỏi câu này, nhẹ giọng giải thích nói: "Hai ngày nữa ông ấy sẽ tới thành phố H khám bệnh, tiện thể làm kiểm tra tổng quát."

Kỳ Cảnh Hạ lấy điện thoại di động ra gọi cho người nào đó, tự nhiên nói: "Được, anh sẽ đến sắp xếp."

"Không cần."

Lê Đông vội vàng lên tiếng ngăn cản, không được dựa vào chuyện gia đình mà chiếm dụng thời gian vốn bận rộn của Kỳ Hạ Cảnh.

"Ông ấy sẽ ở chỗ của em, việc đăng ký và kiểm tra sức khỏe đã sắp xếp xong xuôi."

Tay đang đánh chữ của Kỳ Hạ Cảnh hơi ngừng lại, ý cười trong đáy mắt rút đi nửa phần.

Lê Đông cũng không phát giác, trầm ngâm do dự trong chốc lát: "Nhưng mấy ngày nay anh có khả năng phải chăm Đồ Hộp, em……Không tiện để tới."

Chuyện yêu đương thời cấp ba huyên náo mọi người đều biết, ba mẹ dù chưa từng gặp mặt Kỳ Hạ Cảnh, nhưng khẳng định cũng đã từng có ấn tượng với ba chữ này, nhất là mẹ đã từng nhìn thấy bức ảnh được ngàn người lan truyền đó.

Hiện tại hai người không có thân thiết với nhau, ba và cô út lại có xung đột với nhau, nếu như tùy tiện để bọn họ và Kỳ Hạ Cảnh gặp mặt.

Lê Đông chỉ tưởng tượng thôi mà đã cảm thấy đau đầu.

Tùy ý đưa điện thoại di động ném vào túi, Kỳ Hạ Cảnh chậm rãi đứng dậy, thờ ơ nhếch môi cười, đối với điều này cũng không có dị nghị: "Được."

Lê Đông nói không sai.

Mặc dù tối hôm qua hai người vừa mập mờ thân mật, nhưng sự thật phũ phàng rằng giữa bọn họ không có bất kỳ quan hệ thực sự nào.

Nếu như không phải Cố Hoài An cố tình khoe khoang nói cho anh nghe, Kỳ Hạ Cảnh thậm chí cũng không biết, liệu Lê Đông sẽ nói chuyện này cho anh biết sao.

Không nói gì với nhau mấy giây, Lê Đông nhận ra bầu không khí có gì không đúng, cẩn thận từng li từng tí nhẹ giọng hỏi: "Anh giận sao?"

"Không có."

Kỳ Hạ Cảnh cười lạnh một tiếng, ngữ điệu hững hờ: "Ngay cả Cố Hoài An cũng đã biết chuyện, anh không xứng để biết mà thôi."

"Là do bác sĩ Vương đi ngang qua nói cho em biết lịch kiểm tra sức khỏe, Cố Hoài An vừa lúc ở bên cạnh nghe thấy."

Hành lang có bệnh nhân và bác sĩ y tá đi qua, ánh mắt hiếu kỳ nhìn tới; Lê Đông giải thích nửa ngày, phát hiện cặp mắt đào hoa của Kỳ Hạ Cảnh đang nhìn chằm chằm vào những sợi tóc bên thái dương cô, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Cách nơi hai người đứng mười mét, là cầu thang thoát hiểm ít người qua lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!