Kỳ Hạ Cảnh nhắc nhở khi hôn nhớ phải thở.
Nhưng từ trước đến nay chưa ai dạy Lê Đông phải hôn như thế nào.
Tình yêu duy nhất của cô, chính là Kỳ Hạ Cảnh hồi cấp ba ở cạnh nhau được một năm, nhưng chỉ mới thành niên nên vẫn chưa đi quá giới hạn, cộng thêm tính cách ngột ngạt của cô, mấy lần hôn đều là Kỳ Hạ Cảnh chủ động.
Hồi nhỏ khi động tình, mỗi lần cô chạm phải ánh mắt nóng rực đầy thâm tình của Kỳ Hạ Cảnh, đầu óc cô như đứng hình tại chỗ, kinh ngạc xen lẫn tùy ý để đối phương điều khiển, chỉ có mặt và lỗ tai sẽ thành thật đỏ lên.
Đều là mối tình đầu của nhau, Kỳ Hạ Cảnh hôn luôn thành thạo điêu luyện, thậm chí còn có thể đánh lạc hướng rồi trêu chọc cô, giống như vừa rồi vậy.
Nếu hôn cũng giống như kiểm tra, dựa vừa nghiên cứu tổng kết có thể tiến bộ hơn biết bao nhiêu.
Nhớ tới, Lê Đông không khỏi than nhẹ một tiếng.
Tròng mắt Kỳ Hạ Cảnh nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô như mây đen che kín, không thể nhìn ra vẻ cứng ngắc thẹn thùng mấy giây trước, anh không khỏi nhếch miệng bật cười: "Đang thở dài cái gì."
Giống như nghĩ đến gì đó, lông mày người đàn ông đột nhiên hơi nhíu, cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm hai mắt Lê Đông, nửa ngày mới yếu ớt mở miệng: "Ghét bỏ kỹ thuật hôn của anh sao?"
Lê Đông đắm chìm vào suy nghĩ vừa rồi của mình, không chú ý nhìn Kỳ Hạ Cảnh bằng ánh mắt tĩnh mịch, lắc đầu: "Em cũng không biết."
Lời còn chưa dứt, khớp xương rõ ràng nhẹ nâng cằm cô lên, Lê Đông giương mắt, bị ép đối mặt với ánh mắt cười nhưng không cười của Kỳ Hạ Cảnh, thở nhẹ.
"Không có ghét bỏ."
Cô hoàn hồn cuống quít giải thích, hoàn toàn không biết sắc mặt mình càng ngày càng đen: "Nụ hôn cuối cùng của chúng ta là mười năm trước, không có nghĩa kỹ thuật hôn của anh bây giờ không tốt."
"......"
Rất hay, từng câu từng chữ đều chính xác.
Kỳ Hạ Cảnh sau khi nghe được lời này khẽ giật, vẻ bình tĩnh vạn năm không chút biến chuyển hiếm có được một vết rạn.
"Lê Đông."
Sau khi cắn chặt hàm răng thì nhẹ nhàng vuốt ve, Kỳ Hạ Cảnh nhướng mày cười lạnh, từ trong kẽ răng phát ra tiếng nói.
"Bây giờ em khiến cho anh rất hối hận bởi hành động làm anh hùng nhất thời vừa rồi."
-
Giờ nghỉ trưa đi ngang qua lầu năm, Lê Đông tiện thể ghé qua, tiến vào phòng bệnh phát hiện Cố Hoài An tình cờ cũng ở đó.
Hai người đang thảo luận một văn kiện nào đó, sắc mặt người con trai tuy tái nhợt, đồng phục bệnh nhân không thể che đậy được vẻ gầy yếu, nhưng khí chất và thần thái giống như bề trên, sắc mặt lãnh đạm.
Ngược lại ở bên cạnh là Cố Hoài An, người lớn tuổi lại cung kính đứng bên giường, cúi người chờ Chu Thời Du đưa ra chỉ thị, khi thì thấp giọng giải đáp nghi hoặc của thiếu niên.
Lê Đông gõ nhẹ vào tường hai lần, dò hỏi: "Bây giờ tôi có thể vào trong không?"
"Đương nhiên, mời vào."
Người cho phép vẫn như cũ là Cố Hoài An, thiếu niên thu hồi lại văn kiện, nở nụ cười ấm áp: "Bác sĩ Lê đã lâu không gặp, cảm ơn cô vì búp bê Steven lần trước."
"Nghe nói ca phẫu thuật của anh rất thành công, chúc mừng."
Lê Đông đi đến bên giường gật đầu với Cố Hoài An, sau đó mới nhìn về hướng Chu Thời Du vừa mới giành giật được sự sống: "Y tá nói cậu đã có thể đi lại được rồi."
Đầu tiên cô đến hỏi thăm Chu Thời Du tình trạng khôi phục sau khi phẫu thuật, cũng nhìn qua số liệu sức khỏe của cậu ta, các hạng chỉ tiêu cho thấy tốc độ khôi phục rất nhanh.
"Ừm, chỉ là thời gian dài sẽ mệt mỏi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!