Chương 35: (Vô Đề)

"Nếu như tôi buồn thì cô sẽ an ủi tôi à?"

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông chậm chạp vang lên, theo đó là hơi thở ấm áp phả vào bên cổ cô, như lông ngỗng đang dạo chơi trên làn da cô, cảm giác tồn tại lúc gần lúc xa khiến cho lòng người ngứa ngáy.

An ủi anh sao?

Ngay từ khi Kỳ Hạ Cảnh vừa mới vùi đầu vào cổ cô, Lê Đông đã sớm biết bản thân cô sẽ mềm lòng mà thỏa hiệp, chẳng qua là không biết nên nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ nhỏ giọng "Ừm" một tiếng xem như là đồng ý. Cô giơ tay lên vỗ nhẹ lên lưng người đàn ông, rồi không nói gì thêm nữa.

Kỳ Hạ Cảnh cũng không lên tiếng thúc giục cô, anh hiếm khi im lặng ngoan ngoãn dựa đầu vào vai cô, hai cánh tay đặt hờ lên eo cô, dáng vẻ y hệt như trẻ con đang ăn vạ đòi kẹo.

Lê Đông mặc cho anh như con lười tựa vào người cô, một lúc lâu sau cô lấy một cây kẹo mút từ trong túi ra, cơ thể lùi về phía sau một chút để kết thúc cái ôm này, giơ tay lên đưa cây kẹo trong lòng bàn tay cho Kỳ Hạ Cảnh.

Chiếc kẹo mút có in hình đám mây Magellan nhỏ được bọc trong túi nilon trong suốt, phản chiếu những đốm sáng nhỏ phản xạ ra tia sáng nhỏ chói lóa dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Khi ngẩng đầu lên, biểu cảm của Kỳ Hạ Cảnh đã trở lại bình thường, quay trở lại dáng vẻ lười biếng thờ ơ ban đầu, như thể tâm trạng yếu ớt ngắn ngủi vừa rồi chỉ là ảo giác của Lê Đông.

Anh chậm rãi đút hai tay vào túi, nhìn cây kẹo mút Lê Đông đưa, mím môi, hơi nhướng mày lưỡng lự không đưa tay nhận lấy.

Từ trước đến nay Lê Đông không đoán được tính tình nắng mưa thất thường của anh, vì vậy cô ngẩng đầu nhìn anh, bình tĩnh nói:

"Anh chưa ăn tối đúng không? Cẩn thận kẻo tụt huyết áp."

Kỳ Hạ Cảnh dựa đầu vào tường, lười biếng giống như cả người không xương nhắm mắt lại không chịu nhận kẹo mút.

Hai người cứ giằng co ở một góc, một người nhất quyết muốn cho, một người không chịu nhận.

Một lúc lâu sau, dường như rốt cuộc cũng nhận ra Lê Đông sẽ không chủ động mở miệng, Kỳ Hạ Cảnh thở dài nhẹ đến nỗi khó mà phát hiện ra. Anh hé đôi môi mỏng, khách sáo và xa cách gọi:

"Bác sĩ Lê."

"Đây là kẹo mút tôi vừa cho cô hôm qua."

Lê Đông chậm chạp phản ứng lại:

"Đây không phải là kẹo mút anh cho tôi hôm qua, đây là tôi tự mua."

Cô nhíu mày, Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy chậm rãi cúi đầu xuống, bàn tay vừa đút trong túi như bị đóng đinh ở trong túi chậm rì rì giờ ra muốn nhận kẹo, lại dừng lại một chút, không xác định thấp giọng nói: "Kỳ Hạ Cảnh, anh đang giận dỗi hả?"

"Đúng vậy."

Kỳ Hạ Cảnh lấy kẹo rồi cúi người nhìn cô, ánh đèn chiếu xuống người anh tạo thành bóng đen vây quanh Lê Đông, mùi máu thoang thoảng hỗn hợp với mùi gỗ trầm xộc vào khoang mũi cô, cả giọng điệu bất cần đời của anh đều khiến cô không có chỗ trốn.

"Đương nhiên là tôi đang giận."

Kỳ Hạ Cảnh thờ ơ, thậm chí mặt còn không đổi sắc nói.

"Dù sao cơ hội khiến cô dỗ dành tôi cũng không nhiều."

Đưa kẹo cho anh xong, Lê Đông cảm thấy không có gì để nói, cúi đầu nhìn đồng hồ thấy đã trôi qua mười năm phút. Cô tạm biệt Kỳ Hạ Cảnh rồi lên lầu tiếp tục trực ban.

Mấy giờ sau, sự rối loạn ồn ào do tai nạn gây ra đã lắng xuống, màn đêm dần trở lại dáng vẻ yên lặng như trước, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ.

Ở hành lang và các phòng bệnh đều yên tĩnh, Lê Đông trở lại phòng trực ban chuẩn bị nghỉ ngơi đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.

Vào giờ này chỉ có người nhà hoặc Thẩm Sơ Mạn mới gọi điện cho cô.

Vì vậy khi nhìn thấy ảnh hồ sơ xuất hiện trên đầu thanh thông báo, Lê Đông sửng sốt một chút rồi bấm vào thông báo.

Là hai tin nhắn từ Kỳ Hạ Cảnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!