Chương 33: (Vô Đề)

Anh nói, cho anh một cơ hội nữa.

Lê Đông ngước mắt lọt vào đôi mắt sâu trầm tĩnh của Kỳ Hạ Cảnh, thấy rõ đáy mắt đối phương có nụ cười biếng nhác lãnh đạm lại tươi tắn sinh động, ngay cả hô hấp cũng chợt ngừng một lát.

Người đàn ông vẫn duy trì tư thế khi đưa kẹo cho cô, cúi người cụp mắt nhìn xuống dưới, trong mắt toàn là bóng dáng cô.

Nhưng Lê Đông không rảnh thưởng thức cái này.

Hoảng loạn chiếm cứ lồng ngực trước bất cứ cảm xúc gì khác, cô chậm chạp chớp mắt, ngón tay nắm chặt kẹp tài liệu dùng sức đến mức khớp xương trắng bệch, lúng túng há miệng nháy mắt liền trở nên rụt rè: "Anh..."

"Cô cứ nghĩ cho kỹ trước đi." Kỳ Hạ Cảnh cong môi dịu giọng mở miệng, tầm mắt dừng ở đôi má hây hây bằng mắt thường cũng có thể thấy được của cô, hiếm khi có kiên nhẫn, cố tình đè thấp âm thanh dán ở bên tai, mỗi câu dường như đều có ý định dỗ dành: "Nếu hiện tại phải hỏi rõ ràng thì tôi sẽ nói nốt nửa câu sau chưa nói xong."

Đến lúc đó, cô sẽ thật sự không có chỗ để trốn.

Cách đó không xa có tiếng bước chân vang lên, Lê Đông nhìn lại chỗ phát ra âm thanh theo bản năng, trên mặt không đổi sắc, ánh mắt lại tràn ngập khẩn trương và đề phòng.

Quả nhiên vẫn hơi sốt ruột.

Kỳ Hạ Cảnh than nhẹ đứng thẳng người, lấy di động ra từ túi xem thời gian, Vịt Donald treo lơ lửng liền lắc lư ở trước mắt Lê Đông.

Người đàn ông đưa điện thoại di động qua cho Lê Đông xem, ảnh nền màn hình là pháo hoa khắp thành phố đêm cuối tuần đó: "Cách lúc đi làm còn có mười lăm phút, tôi cảm thấy nên cho cô chút thời gian bình tĩnh lại."

Lê Đông rốt cuộc nghe thấy mình phát ra âm thanh: "... Được."

Lần này lại trả lời rất nhanh; Kỳ Hạ Cảnh cong môi cất tiếng cười khẽ từ trong xoang mũi, mắt đào hoa chuyển về hướng tay Lê Đông vẫn giơ kẹp tài liệu.

Vị trí hổ khẩu nhét kẹo que, đầu ngón tay bọn họ chạm nhau.

"Cầm chắc kẹo que chưa?" Anh nhướng mày cố ý kéo dài âm cuối, ngữ điệu chậm rãi:

"Tôi phải buông tay rồi."

Lê Đông hoàn hồn, lập tức nắm chặt kẹo que thả vào trong túi.

Lại lần nữa kéo dãn khoảng cách làm Lê Đông có thể hô hấp lại được, nhưng với tính cách của Kỳ Hạ Cảnh thì tất nhiên sẽ không buông tha cho cô như vậy, đôi tay đút túi trầm tư một lát, không nhanh không chậm mà cung cấp hai cái lựa chọn: "Tôi đi trước hay là cô cùng tôi đi xuống."

Lê Đông ý bảo cô còn phải xem nội dung trong kẹp tài liệu, cố gắng trấn định nói: "Anh đi xuống trước đi, tôi xem xong liền đi."

"Được." Kỳ Hạ Cảnh phối hợp gật đầu, trước khi xoay người rời đi không quên quan tâm nhắc nhở cô:

"Mục lục chỉ có mấy hàng, không cần xem quá kỹ."

Lê Đông phản ứng lại, đây là đang cười cô vừa rồi khẩn trương một chữ cũng chưa xem vào, toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm mục lục không chớp mắt.

Bóng dáng của người đàn ông chân dài bước đi xa, khi đi qua chỗ ngoặt gặp gỡ nữ bác sĩ trẻ, đối phương vừa búi tóc vừa chào hỏi, hơi hơi ngẩng đầu ngữ điệu mềm mại ấm áp, trên mặt mang theo lớp trang điểm tinh xảo.

Kỳ Hạ Cảnh trước mặt người ngoài lại khôi phục bộ dang lười biếng thường ngày, đối mặt với lời thăm hỏi cũng chỉ hơi gật đầu có lệ, bước chân chưa từng dừng lại một lát.

Hoàn toàn khác với bộ dạng cố ý dùng tư liệu trêu đùa cô vừa rồi.

Lê Đông thử nói được làm được đọc tư liệu.

Cô biết mỗi một chữ trên giấy nhưng lại không thể tạo thành tin tức hữu dụng trong đầu, kết quả đọc mãi, lực chú ý lại dừng ở bàn tay trong túi phía bên phải.

Cô lấy kẹo que ra đặt ở lòng bàn tay, cụp mắt đánh giá mây sao được vẽ trên vỏ bọc kẹo; lòng bàn tay cách túi đóng gói khẽ chọc vào một đốm sao sáng ở trong đó, hơi hơi lạnh, như xúc cảm đầu ngón tay của người đàn ông vừa rồi.

"Trời ơi, Lê Đông, sao mặt cô lại đỏ như thế?"

Khi Lê Đông cầm kẹp tài liệu tiến vào văn phòng, Dương Lệ đang nói chuyện phiếm cùng bác sĩ Lý cách vách, nhìn thấy cô thì khẽ kêu lên: "Có phải mặc quá nhiều nên nóng thành như vậy không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!