Một câu nhẹ nhàng của Kỳ Hạ Cảnh tựa như sấm dậy đất bằng, nổ tung cả phòng họp, những người còn lại đều trợn mắt há hốc mồm.
Chủ nhiệm Lưu căm tức nhìn Kỳ Hạ Cảnh chậm rãi thưởng thức cà phê, tức đến mức khóe miệng run rẩy, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu có cần nhìn xem trong tay cậu đang cầm cái gì hay không?"
"A, là cà phê."
Trong cảnh lặng ngắt như tờ, Kỳ Hạ Cảnh thong thả ung dung buông ly cà phê ra, mắt đào hoa thoáng nhìn về phái máy pha cà phê trên bàn, cười hết sức quan tâm: "Trong máy còn thừa lại một ít, chủ nhiệm, ngài cũng muốn làm một ly sao?"
"..."
"Cút! Cút ra ngoài cho tôi!"
Một phút sau, như người còn lại ở đây bị liên lụy cùng bị đuổi ra, nhớ tới cảnh tranh cãi trong phòng họp đều buồn cười, sau khi gật đầu với Kỳ Hạ Cảnh thì nhao nhao rời đi.
"Cậu nói xem cậu cứ chọc lão Lưu làm gì." Từ Lãm đi ở cuối hàng hai tay ôm đầu, lười biếng mà ngáp:
"Tuổi tác ông ấy cũng lớn lắm rồi, lại bị cậu chọc tức tới sinh bệnh mất."
Anh ấy nhìn về phía Kỳ Hạ Cảnh đang cúi đầu lưu loát xóa tin nhắn, nhếch miệng cười: "Người nhà họ Kỳ các cậu cũng thật thú vị, một người vĩnh viễn quấy rầy không buông tay, một người khác dù có chết cũng không đổi số di động."
Kỳ Hạ Cảnh không lý đến anh ấy, gửi tin nhắn thông báo mọi người trong đoàn đội mười phút sau đến phòng bệnh VIP ở tầng sáu xong lại không thèm nhìn lấy một cái tiếp tục xóa tin nhắn.
"Đồ dở hơi, không thèm quản cậu nữa." Từ Lãm không muốn xen vào việc của người khác, ngược lại nhìn chằm chằm vật trang trí lắc lư trên di động của Kỳ Hạ Cảnh, cười với vẻ sâu xa: "Vật trang trí này của cậu rất độc đáo, có tình hình mới à người anh em?"
Kỳ Hạ Cảnh lười nhác nhấc mí mắt lên nhìn, hỏi lại: "Chưa hết tính trẻ con, không được à?"
"Được được được, cậu được nhất." Sao Từ Lãm có thể không nhìn ra nụ cười nơi khóe miệng người đàn ông, vui mừng khoác lên bả vai anh: "Đi thôi, lên lầu sáu thăm ông cụ đi."
"Bỏ cái tay ra."
"Không đấy, có bản lĩnh thì cậu đánh tôi đi."
"..."
Sau khi phẫu thuật ông cụ nhà họ Từ khôi phục không tồi, ổ bệnh vẫn chưa khuếch tán, trước mắt cũng không phát hiện có tình trạng lan sang bộ phận mạch máu lớn, chỉ cần tới bệnh viện kiểm tra lại định kỳ, Luvevaland chấm co, nhanh chóng phát hiện và ngăn cản bệnh tái phát thì rất có khả năng sẽ hoàn toàn hồi phục.
Mặc dù sớm đã về hưu nhưng ông cụ đang bệnh vẫn khí khái không giảm, khi kiểm tra thân thể luôn căng mặt, lưng ưỡn thẳng tắp, không chịu tỏ vẻ già nua.
Tái khám bệnh tình kết thúc, các bác sĩ khác lần lượt rời đi, Lê Đông thì đi đến gian cách liên thông bên cạnh, dò hỏi y tá về tình hình của người bệnh cuối tuần.
Trong chốc lát phòng bệnh im ắng, chỉ còn lại Kỳ Hạ Cảnh ở cuối cùng xác nhận các số liệu cơ thể của ông cụ trong mấy ngày nay.
Một lần nữa khép kẹp tài liệu lại, khi anh chuẩn bị xoay người rời đi, ông cụ đau bệnh đột nhiên lạnh lùng nói: "Đứng lại."
Từ Lãm đang ngồi liệt trên ghế mềm, nghe vậy lập tức lộ ra vẻ tươi cười vui sướng khi người khác gặp họa, trên mặt viết "Giờ khắc này quả nhiên vẫn tới."
Tốt xấu gì cũng là bề trên nhìn anh lớn lên, Kỳ Hạ Cảnh nể tình xoay người lại cười, đôi tay đút túi, mắt lười nhác chờ đợi ông lên tiếng.
"Cuối tuần cha mẹ cháu gọi điện thoại cho ta, nói mấy năm nay cháu cũng chưa về nhà."
Tiếng ông Từ quát lớn trầm lạnh nghiêm túc vang khắp gian phòng bệnh: "Cháu tự nghe xem chuyện này có được không?!"
"Mấy năm trôi qua mà ngài còn lấy gia đình tới ép cháu."
Kỳ Hạ Cảnh châm chọc cong môi cười lạnh, độ ấm trong mắt dần lạnh đi: "Ngài cũng tự mình nghe xem chuyện này có được không?"
Ông cụ hừ lạnh một tiếng, mặt lạnh quở mắng: "Đừng cho là ta không biết, còn không phải là vì chút chuyện hồi cấp ba đó sao? Yêu đương mà ầm ĩ đến long trời lở đất, không đi học nhà cũng không về."
"Cuối cùng không phải vẫn chia tay đấy sao!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!