Chương 29: (Vô Đề)

"Sau khi tớ làm xong thủ tục, thuận lợi thông qua thì tớ sẽ lập tức mua vé của chuyến bay gần nhất trở về."

Tám giờ tối trong nước, Thẩm Sơ Mạn ôm mèo ở chung cư cùng Lê Đông nói chuyện phiếm: "Mà tớ bảo này, tớ vẫn mãi không thấy cậu gửi cho tớ ảnh chụp pháo hoa đấy."

Lê Đông mới vừa tắm rửa xong, xoa mái tóc ướt sũng ngồi xuống ở mép giường: "Xin lỗi, tớ chơi đến quên mất."

Đối diện vang lên một tiếng cười lảnh lót.

"Gần đây cậu thật sự rất kỳ quái." Giọng điệu nghi ngờ của Thẩm Sơ Mạn mang theo nụ cười:

"Trước kia cậu sẽ không quên chuyện mình đã đồng ý đâu."

Trầm ngâm một lát, bạn thân có trực giác chuẩn đến đáng sợ đánh giá chuẩn xác: "Với cả đêm nay... nói như thế nào nhỉ, luôn cảm giác cậu cực kỳ vui vẻ."

Thật ra Thẩm Sơ Mạn chưa nói ra nửa câu sau.

Cách ống nghe mà cô ấy cũng có thể cảm nhận được, đêm nay Lê Đông vui vẻ từ tận đáy lòng, trừ việc mừng cho bạn thân ra thì đồng thời lại thoáng cảm thấy bất an.

"... Có lẽ là vì trông thấy biểu diễn pháo hoa đấy."

Lê Đông ngồi xếp bằng, nhẹ nhàng nghịch con thú bông Stitch, mái tóc dài rủ xuống hai vai, cổ áo rộng mở có thể thấp thoáng trông thấy xương quai xanh thẳng tắp.

Giấu giếm Thẩm Sơ Mạn là vì cô không biết nên giải thích như thế nào, hoặc là nói không biết nên kể bắt đầu từ đâu.

Nói cô cùng Kỳ Hạ Cảnh không chỉ ngẫu nhiên gặp lại còn trở thành đồng nghiệp, nói có lẽ cô lại muốn giẫm lên vết xe đổ, nói bọn họ mười năm sau lại đang mập mờ không rõ.

Nói những điều kể trên rất có thể chỉ là cô tự mình đa tình.

Cũng may Thẩm Sơ Mạn không miệt mài theo đuổi, tất cả lực chú ý đều đổ dồn lên việc quy hoạch nghiệp lớn sau khi về nước; Lê Đông kiên nhẫn lắng nghe, đồng thời click mở nhóm chat của câu lạc bộ chạy không ngừng có tin nhắn mới.

Trưởng câu lạc bộ Đại Tường bởi vì chuyện kết hôn mà cố ý mời bạn học năm đó có thời gian đi liên hoan, nhóm chạt tẻ ngắt hồi lâu sau khi tan rã đột nhiên náo nhiệt lên.

Bạn học đi liên hoan đều đang gửi ảnh chụp Đại Tường và chị dâu, đua nhau cảm thán trai tài gái sắc. Mãi cho đến khi Đại Tường bị khen lâng lâng, trở tay liền gửi ảnh chụp kết hôn ân ái của hai người.

Cẩu độc thân còn lại không nhiều lắm lại lần nữa bình luận, ngay cả cách thức cũng đều là sự cảm thán ăn khớp nhau: "Có đối tượng tốt thật đấy."

"Kết hôn tốt thật đấy."

"Có người yêu tốt thật đấy."

Trong một đám vui đùa diễn hài, Lê Đông cười gõ lời chúc phúc chân thành, lại rời khỏi giao diện nói chuyện phiếm, liền nhìn thấy phía trên cùng có tin nhắn chưa đọc, hình đại diện là Đồ Hộp đang toét miệng cười.

QXJ: Mười giờ sáng mai xuất phát, được chứ?

Buổi tối trên đường từ Disney về nhà, lúc Kỳ Hạ Cảnh lái xe tiện thể đưa Lê Đông đã tùy ý nhắc tới việc kiểm tra sức khoẻ bị hoãn lại, uyển chuyển tỏ vẻ một mình anh không làm xuể.

Cuối cùng là Lê Đông mơ màng hồ đồ đồng ý cùng đi bệnh viện thú cưng.

"Được."

Sau khi trả lời tin nhắn thì buông di động ra, Lê Đông nằm thẳng trên giường mặt ngơ ngẩn nhìn phía trần nhà, nhớ tới trong khoảng thời gian này phát sinh đủ loại sự tình, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Nửa tháng trước, cô và Kỳ Hạ Cảnh đều không rõ về thế giới của đối phương, cái tên ba chữ trở thành vết sẹo phủ đầy bụi đã lâu của cô.

Mà tối nay bọn họ đã hẹn ngày mai gặp nhau.

"Mạn Mạn." Lê Đông nghiêng người, nhìn Stitch đã mất mà tìm lại được trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Hôm nay tớ có một con Stitch mới."

"Oa cậu lại mua Stitch rồi, nhà cậu sắp bị Stitch bao phủ rồi đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!