Chương 25: (Vô Đề)

Nghe hai người cãi nhau không ngừng, Lê Đông cong môi cười rất khẽ, lập tức thấy hai y tá ăn cơm ở đối diện ngẩng phắt đầu lên, trong mắt là vẻ không thể tin nổi.

"Oa đây là lần đầu tiên tôi thấy bác sĩ Lê cười đấy." Đôi mắt y tá trẻ tuổi sáng lấp lánh, hiếu kỳ nói:

"Tôi đoán khẳng định là phó giáo sư Kỳ!"

Bên cạnh người lớn tuổi hơn một chút lập tức tán đồng nói: "Khẳng định là vậy rồi, xem hoa khôi trong khoa chúng ta cười ngọt ngào biết bao... Ôi tôi thấy mà cũng muốn yêu đương rồi đây này."

Hai người cô một lời tôi một câu trêu chọc khiến Lê Đông không chen lời vào được, mãi đến khi bóng dáng biến mất ở cửa, Lê Đông mới đột nhiên nhớ tới điện thoại vẫn đang kết nối.

Những lời vừa rồi, có lẽ Kỳ Hạ Cảnh cũng nghe thấy được.

Bản thân Lê Đông chưa ý thức được khi cô ở bị hiểu lầm là người yêu với Kỳ Hạ Cảnh, phản ứng đầu tiên không phải giải thích mà là khẩn trương nếu Kỳ Hạ Cảnh nghe thấy sẽ có phản ứng thế nào.

May mà hai người đối diện còn đang cãi nhau, lúc sau Kỳ Hạ Cảnh cũng chỉ thuận miệng hỏi: "Ăn cơm chưa."

"Ăn rồi." Lê Đông thuận theo trả lời, nỗi lòng vẫn căng thẳng sợ người đàn ông nhắc tới cái gì, theo bản năng lích sự hỏi lại:

"Anh ăn cơm chưa?"

"Ừm, chuẩn bị ăn bữa lẩu cay."

Lê Đông nhớ tới trong video mà Kỳ Hạ Cảnh mới vừa gửi tới, trên bàn cơm quả thật có một cái nồi lẩu điện, mặt nước đỏ sậm nổi đầy một tầng ớt băm đỏ, chỉ nhìn thôi đầu lưỡi đã tê dại cả rồi.

Suy xét đến vết thương của người đàn ông vừa khỏi, Lê Đông không nhịn được nhắc nhở: "Vẫn nên ăn ít thôi, miệng vết thương còn đang khôi phục."

Lời nói ra khỏi miệng nháy mắt lại hối hận, Lê Đông cảm thấy đêm nay luôn nghĩ quá ít, nói quá nhiều.

Nhưng mà bên tai vang lên tiếng cười khẽ, làm tái nổi lên cơn nóng nhanh chóng hào tan sự khẩn trương trong lòng.

Tiếng người đàn ông lười biếng mà trầm thấp, rung động rất nhỏ trong ống nghe làm âm thanh dường như đang dán bên tai cô nỉ non nói nhỏ, dâng lên cơn ngứa ngáy.

"Được." Anh nói:

"Nghe cô."

Tam giờ sáng thứ bảy kết thúc trực ban, Lê Đông ngồi xe buýt hai mươi phút về đến nhà.

Tối hôm qua ở phòng trực ban đã ngủ không ít thời gian, hiện tại cô không quá buồn ngủ, sau khi tắm rửa đơn giản về phòng ngủ ngủ ba giờ, khi tỉnh lại vừa qua 11 giờ trưa.

Click mở khóa màn hình di động, phát hiện Từ Lãm đã gửi hai tin nhắn WeChat vào lúc mười giờ tròn.

Từ Lãm: Lớp trưởng, mấy đồng nghiệp khác cũng muốn đi Disney, cậu có để ý không.

Từ Lãm: Lão Kỳ cũng ở đó, đến lúc ấy bảo cậu ta lái xe tiện thể đưa cậu theo.

Kỳ Hạ Cảnh cũng sẽ đi Disney.

Ngày hôm qua anh từng nói ở trong điện thoại.

Lê Đông mới vừa tỉnh ngủ còn ngơ ngác, buông thú bông Stitch trong lòng ra, chậm rãi gõ chữ trả lời "không sao đâu".

Đặt điện thoại di động ở đầu giường, cô đứng dậy đi về hướng phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt sau đó mới tỉnh táo hơn chút.

Kéo tủ quần áo ra nhìn nửa tủ quần áo, Lê Đông phá lệ bắt đầu tự hỏi ra ngoài nên mặc cái gì... Lần đầu tiên cùng đồng nghiệp đi ra ngoài chơi mà không phải tổ chức theo đoàn, cô không muốn có vẻ quá lập dị.

Mười phút sau, cô thay cái áo sơ mi vải sa màu vàng nhạt, sử dụng cái áo ngắn cùng sắc để mặc bên trong, váy eo cao màu xanh trắng từ chỗ cao phía bên phải buộc chặt hướng xuống dưới bên trái, làm vòng eo vốn đã nhỏ của Lê Đông càng thêm tinh tế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!