Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Kỳ Hạ Cảnh không mang theo bất cứ cảm xúc tiêu cực nào, thậm chí còn cười nói về quá khứ của hai người.
Kỳ Hạ Cảnh đang cúi đầu dùng khăn lông lau Đồ Hộp, nụ cười trong mắt còn chưa rút đi, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong làm nụ cười nhạt lười biếng này mang theo vài phần tùy hứng phóng túng, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của chàng thiếu niên tuổi mười tám.
Người đàn ông không còn cả người đầy gai như khi gặp lại, hận không thể dùng mỗi câu nói đâm hai người mình đầy thương tích nữa.
Dường như cuối cùng anh cũng có thể bỏ qua quá khứ, dùng miệng lưỡi bình thản để nói đến những chuyện đã từng.
Lê Đông tự thấy chưa từng hy vọng xa vời rằng mười năm sau hai người còn có thể gương vỡ lại lành, làm như không có việc gì.
Cô chỉ hy vọng trong hai tháng Kỳ Hạ Cảnh ở lại, bọn họ có thể hòa thuận cùng nhau công tác, không coi nhau là kẻ thù địch.
Hiện tại Kỳ Hạ Cảnh còn cho cô nhiều hơn cô muốn.
Cô nên thấy đủ.
Bởi vì Đồ Hộp quá hiếu động, hai người tắm cho chó nên trên người đều dính không ít nước, Lê Đông lấy ra một khăn lông mới tinh từ trong ngăn kéo, đưa cho Kỳ Hạ Cảnh: "Lau trước đi."
Trên khăn lông in hình Stitch, Kỳ Hạ Cảnh cụp mắt: "Không cần, tôi trở về thay bộ quần áo."
Lê Đông nhìn về phía vệt nước lớn trên cổ tay áo trái của anh, nhẹ giọng nói được.
Tủ bên cạnh ti vi trong phòng khách hỗn độn được người đàn ông dọn dẹp đơn giản, Lê Đông tiễn Kỳ Hạ Cảnh đến chỗ huyền quan, nghiêng người đẩy cửa ra.
Sau đó đã đụng phải bác gái tổ dân phố đến kiểm tra hàng hiên có tạp vật chất đống.
Kỳ Hạ Cảnh mới chuyển đến không lâu nên không quen biết hai người bề trên, thấy anh ướt sũng đi ra từ nhà Lê Đông thì đều tự nhiên tưởng là bạn trai của Lê Đông.
Một người trong đó lập tức cảm thán nói: "Chao ôi, đây là bạn trai của Tiểu Lê đúng không, đẹp trai quá, cón đẹp trai hơn cả đại minh tinh trên ti vi."
Lê Đông muốn giải thích: "Thật ra chúng cháu..."
"Cảm ơn dì." Kỳ Hạ Cảnh đột nhiên dịu giọng mở miệng ở trên đỉnh đầu cô, mắt đào hoa hơi cong, tươi cười cực có tính lừa gạt:
"Muộn như vậy còn làm việc, vất vả quá."
Hai người được khen lập tức cười không khép được miệng, cũng biết không thể cứ cản trở đôi tình nhân mãi, vừa lên lầu vừa nói: "Phục vụ vì mọi người mà, không vất vả! Các cháu tiếp tục đi, giờ các dì phải đi rồi!"
Tiếng bước chân nhanh chóng biến mất ở trên lầu, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng đối thoại.
"... Thanh niên bây giờ ấy mà, thật biết chơi."
"Còn không phải sao, buổi tối mà làm cho cả người toàn là nước, cháu gái út của tôi từng cho tôi xem qua loại video này, gọi là cái gì ấy nhỉ? À, gọi là ướt người (play)!"
Lê Đông: "..."
…
Cuộc phẫu thuật của Chu Thời Dư được quyết định vào sáng thứ năm.
Chiều thứ tư lúc Lê Đông đi thăm cậu bé, Từ Lãm, Kỳ Hạ Cảnh và Cố Hoài An đều ở phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, ba người đang vây quanh dụng cụ thảo luận đồng thời quay đầu lại.
Lê Đông gật đầu chào hỏi.
Cô đã hiểu đại khái chuyện liên quan đến phẫu thuật, vì thế một mình đi đến bên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi: "Hai ngày này cảm thấy thế nào?"
"Vẫn ổn." Trải qua mấy ngày chữa trị, trên khuôn mặt tái nhợt của Chu Thời Dư đã có thêm vài phần huyết sắc, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!