Kỳ Hạ Cảnh lạnh lùng giương mắt lên.
"..... Cậu ấy đang giả vờ kiên cường đấy." Từ Lãm gian nan giảng hòa, khóe miệng hơi run rẩy nói:
"Tớ nói này, hai người thực sự không để ý tới lời bàn tán của người khác à."
Phàn này thì phàn nàn, anh ấy lấy từ trong túi ra hai tấm vé, đẩy cho Lê Đông:
"Con của bác sĩ Lý bên cạnh cuối tuần phải học bù, kế hoạch đi chơi Disneyland của cả nhà đều phải hủy bỏ, bây giờ ngoại trừ tớ thì còn thừa hai phiếu, cậu có thể dẫn người đi chơi cùng."
Thấy biểu tình của Lê Đông rối rắm, Từ Lãm lại nói tiếp:
"Tối thứ bảy này còn có pháo hoa một tháng một lần, nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn lần nào nữa đâu."
Tối thứ sáu Thẩm Sơ Mạn đáp chuyến bay, vốn Lê Đông muốn cuối tuần dắt cô ấy đi Disneyland, nghe Từ Lãm nói có bắn pháo hoa thì sau khi cảm ơn liền lấy điện thoại ra:
"Vé bao nhiêu tiền thế, tớ chuyển cho cậu."
"Không cần đâu, vé này tớ cũng không mất tiền." Từ Lãm quyết đoán từ chối, đôi mắt thoáng nhìn sang bên cạnh, nhếch miệng cười:
"Nếu không thì lần sau cậu mời tôi ăn món gì ngon đi."
"Được thôi, cảm ơn nhé."
Mãi cho đến khi kết thúc bữa ăn trưa, Lê Đông chào tạm biệt hai người thì Từ Lãm mới lấy tấm vé còn lại trong túi ra rồi cười cảm thán mà nói:
"Lâu rồi tớ không đi Disneyland, thật là nhớ."
Kỳ Hạ Cảnh cười như không cười mà nhướng mày nhìn anh ấy.
"Đừng cho là tớ sẽ đưa vé trong tay cho cậu, tớ đang gạt cậu đấy." Từ Lãm vươn một ngón tay, nheo mắt khua khoắng trước mặt Kỳ Hạ Cảnh, sau đó cười tà ác:
"Có điều nếu đã biết địa điểm và thời gian, không phải còn có cách khác nhanh hơn để tới công viên giải trí hay sao?"
Trước khi tan ca, Lê Đông đến phòng bệnh ở tầng năm thăm Thịnh Huệ.
Buổi sáng đã có kết quả kiểm tra, giống như suy đoán, đúng là bệnh tiểu đường type 1 gây ra tình trạng nhiễm toan ketoacid.
Hiện tại, cư dân mạng cả nước đều đang chửi mắng người đàn ông say rượu công kích bác sĩ, khiến bệnh viện không thể liên lạc được với người đàn ông đó nữa.
Dưới tình huống mất liên lạc với mẹ của cô bé, các loại chi phí khám chữa bệnh của Thịnh Tuệ trở thành vấn đề nan giải nhất hiện nay -
- Dù sao bệnh viện cũng không phải nơi làm từ thiện, cứu người là cần thiết nhưng cứ kéo dài như vậy không phải là kế lâu dài.
Vài bác sĩ y tá có lòng tốt vây quanh một chỗ thảo luận đối sách, y tá phụ trách kiến nghị nói: "Nếu không thì chúng ta xin giúp đỡ từ các nguồn xã hội đi, thừa dịp sự chú ý của mọi người với việc này đang cao --"
"Để tôi trả tiền cho."
Lê Đông im lặng lắng nghe nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Thịnh Huệ mới 14 tuổi. Sau khi xuất viện còn phải tiếp tục đi học, không nên để cô bé phải đối mặt sự chú ý của cả xã hội."
Bệnh tiểu đường type 1 chủ yếu là do rối loạn hệ thống miễn dịch, có thể đeo bám bệnh nhân suốt cả cuộc đời, những cái này đã đủ tàn nhẫn rồi, Lê Đông không hy vọng Thịnh Huệ ở trong hoàn cảnh này, còn phải vì tiền mà bị ép đối mặt với đủ loại dư luận bên ngoài.
So với Thịnh Huệ, lúc thiếu thời của cô chỉ trải qua cảnh nghèo khó thì đã may mắn hơn rất nhiều.
Không ai hiểu rõ hơn so với Lê Đông, nghèo khó sẽ như cái bóng đeo bám không cách nào thoát khỏi, từ đồng phục bị tẩy đến mức phai màu, từ vệ sinh thấp kém, đến trơ mắt nhìn miếng bánh ngọt mình thích cứ lần lượt bị dòng người ra vào mua hết, mỗi phút mỗi giây đều thẩm thấu trong hô hấp.
Ngay cả sự chú ý quá mức của những người mang lòng tốt xung quanh cũng sẽ chỉ hết lần này đến lần khác nhắc nhở về sự hèn kém của bạn, sự khác biệt giữa bạn và những người khác.
Bởi vì đã trải qua, cho nên Lê Đông hy vọng Thịnh Huệ không phải trải qua những chuyện này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!