Buổi phỏng vấn cuối cùng hoàn toàn trở nên hỏng bét, cả người được phỏng vấn và người phỏng vấn đều không hài lòng với đối phương.
Nữ phóng viên bị chế nhạo thành "Thẩm tiểu thư" kia nghe vậy thì tức giận đứng lên:
"Bác sĩ Kỳ, anh như vậy là đang không tôn trọng công việc của tôi đấy."
"Quá khen rồi." Kỳ Hạ Cảnh ngước mắt nhướng mày, theo thói quen mà nở một nụ cười điềm tĩnh trở như cấp trên:
"Về phương diện sỉ nhục người khác này thì Thẩm tiểu thư vẫn xuất sắc hơn nhiều."
"Lão Kỳ, không thể nói như vậy được, như vậy thì khiến trái tim con gái tổn thương biết bao chứ."
Từ Lãm khoanh tay đứng dựa vào cửa, nở nụ cười ngây thơ vô hại:
"Ít nhất thì bác sĩ Lê đã hoàn thành việc cứu người rồi, không biết Thẩm tiểu thư với tư cách là người phỏng vấn đây vì sao lại muốn hỏi thăm tình cảm cá nhân của bác sĩ nhỉ?"
Anh ấy cố tình dừng lại gia vẻ đang suy nghĩ:
"Là để giải trí cho công chúng, hay đơn giản chỉ là đi làm không mang theo đầu óc vậy."
"Đủ rồi!"
Hai người phóng viên liên tiếp ăn đủ, đừng nói là mười phút quy định, ngay cả một giây cũng không muốn ở lại thêm chút nào nữa, bọn họ thu dọn thiết bị tức giận rời đi.
Trước khi đi còn không quên để lại một lời nhắn nhủ tàn nhẫn:
"Không ngờ tố chất bác sĩ của quý bệnh viện đây lại như vậy, đúng là cái thứ mặt người dạ thú."
Giày cao gót đế nhọn đạp lên sàn gạch men ở ngoài hành lang, phát ra âm thanh lộc cộc đầy tức giận, trong phòng chủ nhiệm yên tĩnh, chỉ có hai người gặp rắc rối, một là người đang tức không nói
nên lời, người còn lại là Lê Đông.
Từ Lãm dẫn đầu chế nhạo và cười đùa với Kỳ Hạ Cảnh:
"
"Năm nay kết hôn, con theo họ cô ấy, đẻ xong thì để tôi phụ trách chăm sóc"
"
"Không ngờ đấy người anh em, cậu nghĩ cái chuyện chưa đâu vào mới đâu này chu đáo thật đấy."
Kỳ Hạ Cảnh nhướng mắt nhìn người, bình tĩnh đặt tách trà xuống rồi đứng dậy, nhàn nhạt lên tiếng:
"Đi đây."
"Đi cái gì mà đi!"
Chủ nhiệm Lưu tức đến ngây người phản ứng lại, mặt mũi đỏ bừng, chỉ thẳng vào Kỳ Hạ Cảnh lên giọng mà nói:
"Cô Thẩm là người được lãnh đạo bệnh viện yêu cầu --"
"Thế nên?"
"Là cô ta tự ý muốn camera, cũng là cô ta xúc phạm người khác trước." Kỳ Hạ Cảnh cao hơn chủ nhiệm Lưu nửa cái đầu, cho dù trên môi nở nụ cười thì khi anh đứng lên nhìn xuống vẫn mang lại cảm giác bức bách rất lớn:
"Về công, là cô ta không có sự tôn trọng cơ bản với đoàn đội bác sĩ của tôi; Về tư, cá nhân tôi rất không thích hành vi lấy chuyện sinh hoạt cá nhân và công việc lại làm một của cô ta."
"Mà còn nữa, còn một chuyện tôi muốn nhắc ở ngài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!