Chương 20: (Vô Đề)

Lê Đông sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Kỳ Hạ Cảnh cách đó vài mét, người đàn ông đang bị Đồ Hộp cắn ống quần đòi ăn bánh bao, vẻ mặt đầy không kiên nhẫn.

"Không phải quên đâu ạ."

Lê Đông đẩy đồ lại cho bà lão, giọng điệu dịu dàng đến mức chính cô cũng không nhận ra:

"Là anh ấy cố ý để lại cho bà và người ấy của bà đó ạ."

Sau khi được bà lão hết lời cảm ơn, cô nhanh chóng bước về phía đường nhựa, Kỳ Hạ Cảnh đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với Đồ Hộp, cong môi hỏi: "Nhiều bánh bao như vậy thì phải làm sao?"

"Cho Từ Lãm." Kỳ Hạ Cảnh giơ túi lên, đề phòng Đồ Hộp lợi dụng thời cơ: "Người ngu ngốc, ăn nhiều."

Thấy Lê Đông vẫn hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong veo mỉm cười, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng đung đưa trong gió, trên người người phụ nữ có mùi hoa cúc rất nhẹ, cùng với làn sương mát của buổi sớm như bị hút vào lồng ngực.

Kỳ Hạ Cảnh rũ mắt xuống, thấp giọng hỏi cô: "Đang cười cái gì thế?"

Lê Đông lắc đầu muốn nói không có gì, nhưng cuối cùng lại không nhịn được nhếch môi: "Chỉ là cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của anh khá đặc biệt."

-

Buổi sáng đến bệnh viện vẫn là Lê Đông lái xe, Kỳ Hạ Cảnh ngồi ở ghế lái phụ giúp quan sát đường đi.

Như thường lệ, khi đi qua trường cấp hai phải kẹt xe mất mười lăm phút, có lẽ cảm thấy trong xe quá yên tĩnh và im lặng, Kỳ Hạ Cảnh tựa lưng vào ghế trầm ngâm một lát, sau đó mở mắt bật đài trong xe lên.

Tin tức phát sóng toàn là bằng tiếng Anh, Kỳ Hạ Cảnh mấy năm trước du học ở nước A, quen nghe tin tức bằng tiếng Anh, sau khi về nước cũng lười đổi.

Bản tin đại khái nói phòng thí nghiệm nào đó ở nước F vừa mới nghiên cứu ra một loại thuốc chống ung thư, thứ tư tuần trước chính thức bước vào thử nghiệm lâm sàng cuối cùng, nếu suôn sẻ sẽ là một cột mốc quan trọng trong lịch sử y học nhân loại.

Người được phỏng vấn là người phụ trách phòng thí nghiệm, anh ta nói rất nhanh và nặng khẩu âm, Luvevaland chấm co, nội dung chứa rất nhiều từ vựng hiếm gặp và chuyên nghiệp, trừ khi bạn có đủ kiến thức y khoa và kỹ năng nghe xuất sắc, nếu không thì về cơ bản nó tương đương với việc nghe thiên thư.

Kỳ Hạ Cảnh giơ tay chuẩn bị đổi đài.

"Đợi một chút được không." Lê Đông đột nhiên từ trên ghế lái nói: "Tôi muốn nghe hết tin tức này."

Kỳ Hạ Cảnh im lặng nhướng mày ngạc nhiên.

Trong ấn tượng, môn học duy nhất được tập trung phát triển toàn diện ở trường cao trung Lê Đông chính là môn tiếng Anh, nhiều học sinh ở các lớp trọng điểm của trường cao trung có giáo viên ngoài dạy kèm, điều này khiến người từ nhỏ đã khuyết thiếu tiếng Anh như cô trở nên rất thua thiệt.

Không ngờ bây giờ nội dung đến Kỳ Hạ Cảnh phải tập trung mới nghe hiểu, Lê Đông cũng không thua kém.

Kỳ Hạ Cảnh thuận miệng dùng giọng chuẩn Mỹ hỏi một câu liên quan đến tin tức đang phát, Lê Đông nghe xong mới đầu hơi sửng sốt, sau đó trả lời chậm rãi nhưng trôi chảy, cũng bằng giọng Mỹ.

Cách phát âm không tính là y như người bản địa, nhưng chắc chắn được xem là chuẩn.

Kỳ Hạ Cảnh lại chú ý tới một chi tiết khác: "Cô đổi sang cách phát âm kiểu Mỹ từ khi nào vậy?"

Vì muốn đi nước A du học nên từ tiểu học anh đã học phát âm kiểu Mỹ, nhưng Lê Đông cho đến khi học hết cấp ba đều học phát âm kiểu Anh Anh, bây giờ khẩu âm của cô cũng khác hoàn toàn so với lúc trước.

Lê Đông nghe xong im lặng một lúc, ngón tay xanh nhạt nắm chặt vô lăng, nhẹ giọng nói: "Sau khi vào đại học, tôi luôn dậy sớm nghe VOA*1. Theo thời gian, cách phát âm tự nhiên biến thành kiểu Mỹ."

Độ khó của nội dung tin tức, tuyệt đối không thể dừng ở dậy sớm để nghe, dù chỉ muốn duy trì, thì cũng phải có môi trường ngôn ngữ tương đối.

Không hiểu sao, Kỳ Hạ Cảnh đột nhiên nhớ tới mỗi ngày chạy bộ buổi sáng và đến bệnh viện Lê Đông đều đeo tai nghe, một mình xuống căng tin ăn cơm cũng sẽ nghe.

Một phỏng đoán điên cuồng nổi lên trong lòng, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói khàn khàn của Kỳ Hạ Cảnh không tự chủ được căng thẳng:

"Lúc học đại học cô muốn ra nước ngoài?"

Lại một trận im lặng kéo dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!