Nước canh óng ánh thơm phức phả vào mũi, cả nhà bếp tràn ngập mùi thơm hấp dẫn của thịt, củ sen nổi trên nước canh được bao phủ bởi những giọt dầu li ti, cắn một miếng, củ sen được hầm đến mềm dẻo, nước đặc sánh mùi thơm tràn ngập môi răng, thật lâu không tiêu tan.
Lê Đông lại bưng cánh gà sốt tỏi và rau muống xào lên, để Kỳ Hạ Cảnh ăn trước.
Cô đeo tạp dề màu be bận rộn trong bếp, bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình không che được tấm lưng gầy và vòng eo thon thả; cúi đầu khéo léo bỏ rau củ đã thái sẵn vào nồi, dầu bắn lên mu bàn tay, cô chỉ bình tĩnh dùng giấy ăn lau đi.
Thỉnh thoảng quay lại nhìn anh, hồi hộp lại mong đợi hỏi: "Mùi vị thế nào?"
"Ừ, ngon lắm."
Thay vì ngon miệng, Kỳ Hạ Cảnh thật ra muốn hình dung là "quen thuộc" hơn, đây là lần đầu tiên anh phát hiện, thì ra hương vị cũng có có ký ức.
Thời gian họ ở bên nhau, anh vô tình nói Lê Đông nấu ăn rất ngon, từ đó mỗi cuối tuần về nhà, cô đều chuẩn bị sáu món cho anh, cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, chưa từng dừng lại.
Mỗi lần Kỳ Hạ Cảnh nhớ lại, chỉ cảm thấy lúc đó mình ích kỷ và vô tâm, suốt một năm rưỡi chưa từng nghĩ, nếu Lê Đông dùng thời gian nấu ăn cho mình để nghỉ ngơi, cô còn bị chảy máu cam trước kỳ thi đại học hay không?
Lê Đông thể hiện quá bình tĩnh, mỗi lần trở về đều giải thích là thuận tiện chuẩn bị cho anh một phần, lại chưa bao giờ giải thích, tại sao món nào cũng vừa vặn là món anh thích.
Cô luôn như vậy, bất kể Kỳ Hạ Cảnh có yêu cầu vô lý đến đâu, hay gia đình khó khăn như thế nào, cô cũng chưa từng than phiền lấy một lời.
Kỳ Hạ Cảnh đặt đũa xuống, đứng dậy, đi đến gian bếp không tính là rộng lắm, trầm giọng nói: "Tôi có thể giúp gì không?"
Anh không biết gì về nấu ăn, ngay cả trong những năm khó khăn nhất học tập ở nước A, cũng chỉ ăn bánh mì tạm bợ, thà bị đau dạ dày chứ cũng không vào bếp.
Nhưng lúc này Kỳ Hạ Cảnh lại cảm thấy, không thể để Lê Đông một mình vào bếp được.
Nấu ăn là ý tốt của cô, nhưng đó không phải là trách nhiệm của cô.
Lê Đông vốn quen bận rộn một mình, quay người, lại thấy Kỳ Hạ Cảnh như ngọn núi chắn ở trước mặt, cơ thể theo quán tính chúi về phía trước, suýt chút nữa đập đầu vào ngực anh.
Trên người đàn ông tiết ra nội tiết tố nam cực kỳ áp bách, khiến lòng cô cảm thấy hốt hoảng, không biết đặt mắt nơi nào.
Cô vội vàng bưng một đĩa thịt, đưa qua: "Làm phiền anh."
"Không có gì." Kỳ Hạ Cảnh nhận lấy nồi thịt xào ớt vừa mới nấu xong, nhìn quả ớt xanh trong bát vài giây, chậm rãi cau mày nói:
"Cái này là cho tôi ăn à?"
Đồ Hộp bị bỏ rơi một bên lúc nảy vểnh tai, hưng phấn lao tới, ngóc đầu lên sủa.
"Câm miệng." Kỳ Hạ Cảnh cúi đầu, mặt không biểu cảm nói: "Cũng không phải cho mày ăn đâu."
"Anh có thể ăn, ớt này là ớt ngọt." Lê Đông nói xong, thấy Kỳ Hạ Cảnh vẫn cau mày, cẩn thận giải thích:
"Tôi đang nói anh, không phải nói con chó."
"..."
Lê Đông cho là Kỳ Hạ Cảnh đang vội ăn cơm cho nên mới vào nhà bếp, nhưng đồ ăn đều đã được mang lên bàn, bất kể cô đi múc canh hay là lấy chén đĩa, người đàn ông đều muốn đi theo, một bước cũng không rời.
Đồ Hộp tưởng là hai người đang chơi trò chơi, ngây ngô đi theo sau lưng Kỳ Hạ Cảnh.
Lúc thêm cơm, Lê Đông không nhịn được quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn Kỳ Hạ Cảnh cách nửa cánh tay: "Anh còn muốn ăn gì sao?"
"Không có." Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy hơi nhướng mày, giọng điệu lười biếng, nhưng trong mắt lại không có ý đùa giỡn: "Chỉ là cảm thấy hai người đang ăn, nhưng lại chỉ có mình cô bận rộn."
"Điều đó không công bằng với cô."
Trong ấn tượng, Kỳ Hạ Cảnh dùng câu "công tử nhà giàu" để miêu tả là thích hợp nhất, thiếu niên từ nhỏ đã được mọi người vây quanh ủng hộ, luôn kiêu căng và mặc sức tùy hứng, nỗ lực hướng đến mục tiêu đã định trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!