Chương 18: (Vô Đề)

Trong phòng khám yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng kêu lanh lảnh của dụng cụ y tế.

Lê Đông dùng nhíp ném mảnh thủy tinh cuối cùng vào khay sắt, áo len dán chặt vào bờ lưng ướt đẫm mồ hôi, khi đưa tay lấy lọ iodophor bên cạnh, đầu ngón tay vẫn hơi run.

Theo lý trí, cô biết vết thương không sâu, không cần khâu, gân và mô mềm cũng không bị tổn thương, nhưng tim cô vẫn như bị ai đó bóp chặt, ngột ngạt đến không thở được.

"Băng bó xong rồi." Cô cởi găng tay đặt sang một bên, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, không tự chủ được dặn dò: "Nhớ thay băng đúng giờ, không nên để vết thương…"

Nói được một nửa, cô chợt nhớ ra Kỳ Hạ Cảnh cũng là bác sĩ, mím môi im lặng, sau đó quay người phân loại các thiết bị y tế đã qua sử dụng.

"Cô còn chưa nói xong mà."

Bàn tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, Kỳ Hạ Cảnh không dùng sức, Lê Đông chỉ cần giãy nhẹ một cái là có thể thoát khỏi: "Không nên để vết thương cái gì?"

Lê Đông im lặng đứng tại chỗ, tóc mai lộn xộn, khóe mắt đỏ hoe, khiến Kỳ Hạ Cảnh nhớ đến giọt nước mắt gần như thiêu đốt lòng bàn tay anh của cô năm phút trước.

Khoảnh khắc đó, giữa muôn vàn cảm xúc phức tạp, anh rõ ràng có thể cảm nhận được một tia vui sướng đáng khinh.

Không cách nào phủ nhận là, anh đang cố dùng nước mắt thất thố của Lê Đông để chứng minh với bản thân, có lẽ một trên phần vạn khả năng, những năm qua cô chưa từng thực sự từ bỏ anh.

Người phụ nữ căng thẳng, đôi môi mím chặt trở nên trắng bệch, Kỳ Hạ Cảnh ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn vào mắt Lê Đông, đầu ngón tay cảm nhận nhiệt độ trên da cổ tay cô, thấp giọng nói: "Lê Đông."

"Cô vẫn đang khóc à?"

Kỳ Hạ Cảnh nhìn thấy rõ nụ cười trên môi cô, giọng nói khàn khàn, mang sự điềm tĩnh và thờ ơ ngụy trang một cách kém cỏi.

Anh biết rất rõ, nhưng có điều, đối với lần tai nạn gần như hủy hoại sự nghiệp của mình này, anh không hề sợ hãi chút nào.

Lê Đông cũng nhìn thấy rõ sự bất cẩn của người đàn ông.

Nụ cười lười biếng như người ngoài cuộc nhắc nhở cô lần nữa, Kỳ Hạ Cảnh ngoại trừ việc cản tai nạn giúp cô ra thì bản thân không liên quan gì đến việc này.

"Không khóc."

Nước mắt lại rơi, Lê Đông cúi đầu ngoan cố nói dối, tầm mắt bắt gặp ánh mắt quan tâm yêu thương của Kỳ Hạ Cảnh, cô gần như buột miệng nói:

"... Kỳ Hạ Cảnh, tôi sẽ không bao giờ khóc vì anh nữa."

Khi họ chia tay, Lê Đông đã tự hứa với mình vô số lần, sẽ không bao giờ rơi nước mắt vì Kỳ Hạ Cảnh nữa.

Rõ ràng cô mới là người chủ động làm tổn thương người khác, nếu lừa mình dối người, rơi nước mắt chỉ để giảm bớt cảm giác tội lỗi thì đúng là quá hèn hạ.

Kỳ Hạ Cảnh đứng dậy, đứng trước mặt cô, dáng người cao lớn che khuất ánh sáng lạnh lẽo trên đầu, đôi mắt đen chăm chú nhìn Lê Đông, Luvevaland chấm co, thật lâu sau, biến thành một tiếng thở dài.

"Không có lương tâm."

Tiếng thì thầm trầm thấp vụt qua trong nháy mắt, Lê Đông nghe không rõ đang định hỏi lại, giây tiếp theo bàn tay không bị thương của người đàn ông dừng trên thái dương cô, nhẹ nhàng vén mái tóc rối bù của cô ra sau tai.

Giọng nói của Kỳ Hạ Cảnh hơi khàn khàn, mang chút tự giễu và nuông chiều bất lực: "Được, chỉ là tôi tự mình đa tình thôi."

Có lẽ do mất máu, đầu ngón tay của Kỳ Hạ Cảnh mang cảm giác hơi lạnh, các đầu dây thần kinh bị kích thích, khiến Lê Đông hơi nhăn mặt.

Mặt hồ tĩnh lặng bị xáo trộn, cả hai người đều nhận ra, đối với bọn họ mà nói, vén tóc là một hành động quá thân mật.

"Cái đó, xin lỗi đã làm phiền hai người."

Từ Lãm dựa vào cửa, vẻ mặt không nói nên lời, những người khác đều đã ở bãi đậu xe, đột nhiên nghe Kỳ Hạ Cảnh bị thương, vội vàng chạy như bay tới.

Kết quả vừa bước vào cửa đã thấy hai người, một người thì đang vén tóc, một người thì ngượng ngùng né tránh, giống như đang quay một bộ phim thần tượng, còn có ánh đèn chiếu trên đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!