Chương 16: (Vô Đề)

"Hai người ở ngoài cửa."

Giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của Từ Lãm, hai người ngoài cửa quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh đang ngồi ở ghế trong góc nhướng mày nhìn hai người: "Còn muốn đứng ở bên ngoài bao lâu?"

So với thái độ tự nhiên của người đàn ông, Lê Đông ở bên cạnh rõ ràng là không đủ bình tĩnh, vành tai có thể nhìn thấy một mảng hồng khả nghi, đôi mắt xinh đẹp ngơ ngác nhìn mặt bàn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ Lãm nheo mắt, một lúc sau mới đánh giá chính xác: "Úi chà, chim công đang xòe đuôi này."

Cố Hoài An vẫn bình tĩnh lịch sự mỉm cười, lễ phép chào Lê Đông xong, ngồi xuống đối diện Kỳ Hạ Cảnh, từ trong túi xách trên bàn lấy ra một cây bút ghi âm.

Lê Đông nhìn thấy vậy cau mày, sau đó nghe Cố Hoài An dùng giọng ôn tồn nói: "Hôm nay làm phiền ba vị có mặt ở đây, ngoại trừ thảo luận về quá trình hồi phục sau phẫu thuật của Chu Thời Dư, còn có một chuyện quan trọng hơn."

Kỳ Hạ Cảnh cong môi, không ngoài dự liệu, cúi đầu nghịch chiếc bút máy màu vàng đen, thỉnh thoảng lại dừng lại nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.

Hơi ấm của người phụ nữ dường như vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay.

Thứ anh cầm rõ ràng là cổ tay, nhưng xúc cảm lại mềm mại đến không ngờ.

Cố Hoài An thấp giọng nói tiếp: "Ông cụ Chu bảo tôi truyền đạt nội dung trong máy ghi âm cho mọi người, sau đó nếu có thắc mắc gì, tôi có thể thay mặt giải đáp."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau đó anh ta nhấn phát.

Trong phòng hội nghị yên tĩnh vang lên một giọng nam già nua phù phiếm, ông lão tự giới thiệu mình là ba của Chu Cánh, Luvevaland chấm co,  ông nội của Chu Thời Dư, sau khi biết được tình trạng thân thể của Chu Thời Dư, ông quyết định tự mình nuôi dạy đứa bé này.

Nhưng trong thời gian nằm viện, hy vọng bác sĩ phụ trách có thể hết lòng chăm sóc.

"Ông cụ Chu bị bệnh không thể ra ngoài, ủy thác cho tôi ra mặt." Cố Hoài An đứng dậy, hơi cúi đầu với ba người đối diện.

"Ông cụ rất biết ơn mọi người, đợi sự việc kết thúc, sẽ mời mấy vị tới nhà làm khách."

Tuy nói các bác sĩ không thể nhận bất cứ thứ gì từ bệnh nhân hoặc gia đình của họ, nhưng mạng giao thiệp sẽ trở thành tài sản vô hình, phần cảm ơn này của ông cụ Chu, có giá trị hơn nhiều so với vàng thật bạc thật.

Đối với đại đa số người, đây là điều chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Nhưng đối diện lại là Từ Lãm và Kỳ Hạ Cảnh, những đứa trẻ lớn lên ở một trong ba gia tộc lớn nhất thành phố H, lời mời này ngược lại thật sự không có gì hấp dẫn.

Cố Hoài An đương nhiên biết điểm này, không nhanh không chậm đẩy mắt kính: "Tình huống nhà họ Chu chắc hẳn bác sĩ Từ và bác sĩ Kỳ đều rất rõ ràng, Chu Thời Dư là người thừa kế duy nhất, thúc đẩy chuyện này, đối với nhà họ Từ và nhà họ Kỳ đều là trăm lợi vô hại."

Từ Lãm xoay ghế tựa, cười toe toét: "Lúc đầu anh muốn tìm Kỳ Hạ Cảnh phẫu thuật, đã sớm tính đến bước này rồi phải không?"

Kỳ Hạ Cảnh lười nói chuyện, dáng vẻ thờ ơ với mọi việc.

Cố Hoài An không đoán được suy nghĩ của người đàn ông này, thế là nói vừa đủ rồi thôi, sau đó quay sang Lê Đông bên cạnh: "Mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân, tôi xin lỗi vì đã không nói rõ trước với cô."

"Chu Thời Dư không phải bệnh nhân của tôi, ông cụ Chu không cần cảm ơn."

Lê Đông biểu thị không quan tâm đến chuyện này, nhưng có một điều khiến cô thực sự lo lắng: "Nhưng tôi có thể hỏi một chuyện được không?"

"Mời."

Lê Đông không quên được đôi mắt tuyệt vọng kia: "Mẹ của Chu Thời Dư nên làm thế nào? Bà ấy cần được điều trị và hỗ trợ pháp lý đầy đủ."

Không ai nghĩ rằng Lê Đông còn quan tâm đến người phụ nữ đã trở thành vật hi sinh, thậm chí người có mặt còn không biết tên của bà ấy.

Cố Hoài An có chút bất ngờ: "Chuyện này tôi sẽ đi hỏi, nhanh chóng cho cô câu trả lời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!