"Gâu gâu!"
Đồ Hộp vẫn giả ăn vạ không ngừng, Lê Đông ngồi xổm xuống, bị ôm chặt đến không thở được, vô tình nhìn quét qua phía đối diện, nhìn thấy một bóng người cao lớn phản chiếu trên nền xi măng trước cửa.
Cô chớp mắt nín thở, cẩn thận thăm dò: "... Là Kỳ Hạ Cảnh sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông cao gầy bước ra từ phòng khách, bên dưới áo khoác mỏng là một chiếc áo phông đen tuyền, cổ áo rộng để lộ xương quai xanh thẳng tắp, mái tóc ướt theo gió lạnh nhỏ giọt vào cổ áo, nhìn có vẻ lạnh.
Nhớ tới lời mình vừa nói, Lê Đông lúng túng đứng dậy, không để ý vật trên tay Kỳ Hạ Cảnh: "Tôi cho là anh với nó đang cãi nhau."
"Đúng thật là đang cãi nhau, tôi cướp đồ của nó."
Câu trả lời của Kỳ Hạ Cảnh vẫn ngắn gọn, súc tích như cũ. Đôi chân dài tiến lại gần, Lê Đông ngửi thấy mùi trầm hương đặc biệt trên người người đàn ông, bao bọc trong khí nóng, mang tính xâm lược cực mạnh, khiến cô nhất thời choáng váng.
Không phải là anh không muốn gặp cô sao…
"Đồ Hộp mang cái này về."
Kỳ Hạ Cảnh dừng lại cách cô nửa cánh tay, đưa chiếc mũ trùm đầu Stitch ra:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cô mua à?"
"Ừ, lần đó khi đến cửa hàng thú cưng tôi đã mua nó."
Lê Đông ngoan ngoãn trả lời, sau mới định thần lại, cho là Kỳ Hạ Cảnh lo lắng vấn đề vệ sinh, vội vàng giải thích: "Tôi đã giặt sạch rồi, nếu như không chê, thì cứ cho Đồ Hộp đi."
Kỳ Hạ Cảnh nhìn thấy tia dè dặt trong mắt cô.
Ban ngày Từ Lãm nói đúng, hiện tại chỉ còn anh vẫn đang suy ngẫm về cuộc chia tay mười năm trước, không cam lòng bị mắc kẹt trong quá khứ một mình.
Đến mức vừa gặp lại, anh đã bắt đầu nói năng gay gắt với Lê Đông, định dùng cách này kéo cô cùng xuống vực sâu.
Chú chó Golden lao ra, giật lấy chiếc mũ trùm đầu từ tay Kỳ Hạ Cảnh, tiếp tục vui đùa trên ban công.
Kỳ Hạ Cảnh đút tay vào túi, sờ tới tờ giấy nhớ và chiếc kẹo mút bên trong, trầm giọng nói: "Cám ơn cô, cả sủi cảo lẫn mũ trùm đầu."
Đầu ngón tay đụng phải cây kẹo mút cứng và lạnh như băng, anh đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên Lê Đông nhìn thấy hình đám mây Magellan nhỏ trên kẹo, cũng là một đêm nhiệt độ chuyển lạnh.
Kỳ Hạ Cảnh sẽ không bao giờ quên, ánh mắt lấp lánh của cô gái lúc đó, còn rực rỡ hơn cả toàn bộ tinh vân nữa.
Đến nỗi mười năm trước, khi mua sắm trực tuyến còn kém phát triển, người kiêu ngạo như anh không thể nhờ chú ở nước A gửi thêm kẹo mút về, chỉ để được nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô thêm vài lần nữa.
Sau đó, anh luôn giữ sẵn vài chiếc kẹo mút trong túi, chia tay rồi mới phát hiện còn quá nhiều chưa đưa hết, đến lúc nhận ra thì nó đã trở thành thói quen rồi.
"Là tôi nên nói lời cảm ơn mới đúng."
Bên tai anh truyền đến lời cảm ơn khách khí và xa cách của Lê Đông: "Cảm ơn anh vì đã phẫu thuật cho Chu Thời Dư."
Lần đầu tiên Kỳ Hạ Cảnh phát hiện, thói quen là một chuyện rất đáng sợ.
Nó sẽ khiến bạn khó phân biệt được những hành động không tuân theo sự chỉ dẫn của não bộ, đến tột cùng là bản năng cơ thể, hay là bị thúc đẩy bởi những cảm xúc mờ ám trong lòng.
"Cái này cho cô."
Dưới bầu trời đầy sao, anh cầm chiếc kẹo mút hình bầu trời đầy sao trong túi đưa ra, rời mắt đi nói: "Coi như là quà đáp lễ chiếc mũ trùm đầu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!