Một tuần nữa Pudding đi nhà trẻ rồi, cho nên Kiều Dư An thu dọn đồ đạc, sau khi cô đọc sách rất nhiều thứ không dùng tới, cô thu dọn trong phòng, Pudding cũng đang chơi ở đó, từ trong ngăn kéo lôi ra ngoài một quyển sách, nhìn say sưa ngon lành, kỳ thật cô bé còn không biết chữ, chính là tùy tiện lật qua, nhìn một hồi không nhìn thấy hình ảnh liền ném qua một bên.
Kiều Dư An thu dọn đồ xong, quay đầu nhìn thấy quyển "gia quy" kia, đây cũng là chuyện mấy năm về trước, lúc vừa mới kết hôn với Giang Mộ Trì, về sau kỳ thật cũng không có tuân theo, hơn nữa, sau khi cô mang thai, gia quy liền không còn giá trị, người phụ nữ có thai lớn nhất, muốn làm gì liền có thể làm cái đó, bản "gia quy" này tự nhiên cũng không có đất dụng võ, không biết bị nhét vào trong ngăn kéo khi nào, đã có rất nhiều nếp gấp.
"Mẹ, không vui, sao anh trai vẫn chưa về?" Pudding ôm đùi Kiều Dư An, một đứa bé ở trong nhà quá nhàm chán.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
"Cũng sắp rồi, con đến giúp mẹ thu dọn đồ đạc, mang những đồ chơi kia của con đều đặt ở trong thùng đi, Pudding lớn rồi, phải đi học rồi, cất đồ chơi lại." Kiều Dư An đặt đồ trên tay xuống, dự định đi tìm mẹ Giang xác minh một chút, cô vô cùng hoài nghi vật này chính là Giang Mộ Trì tự tạo ra, nếu như bị cô biết được là anh soạn bậy, xem cô làm sao xử lý Giang Mộ Trì.
"Được ạ." Pudding chạy tới đặt búp bê vải của cô bỏ vào trong rương, một phòng đều là búp bê của Pudding, nếu được Giang Mộ Trì còn muốn hái sao trên trời xuống cho cô con gái này, mỗi lần đi shopping, Pudding nói muốn búp bê gì, Giang Mộ Trì đều mua về cho cô bé, dần dà, phòng này hoàn toàn bị búp bê vải.
Thu dọn những đồ chơi không chơi kia vào cũng gần xong, Vu Viên cùng Giang Mộ Trì cũng quay về rồi, Giang Mộ Trì mang Vu Viên đi phòng khách, lúc trở về còn trông thấy hốc mắt Vu Viên hồng hồng, chắc là khóc.
"Anh trai, ba khi dễ anh sao, tại sao khóc?" Pudding đau lòng sờ lên mắt của Vu Viên.
"Không có, hạt cát bay vào mắt." Vu Viên lắc lắc đầu, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình khóc.
"Vậy em thổi cho anh một chút." Pudding nhón chân lên thổi thổi.
Kiều Dư An nhìn Giang Mộ Trì một chút, không biết hai người đang giở trò quỷ gì: "Vu Viên, mang em gái đi chơi đi, em gái đều nhớ con cho tới trưa."
"Dạ." Vu Viên nắm tay Pudding đi ra, lúc đi ngang qua người Giang Mộ Trì, còn đạp Giang Mộ Trì một cước, Pudding cảm thấy chơi vui, cũng đạp một cước.
Giang Mộ Trì "..."
Mặc dù hai đứa nhóc không nặng lắm, giẫm một cước cũng không sao, nhưng vẫn là cảm thấy đau lòng, hai cái đứa mà mình nuôi đều là đòi nợ?
Con đã đi ra, Kiều Dư An mới cười cười: "Anh chọc Vu Viên gì rồi?"
"Không có chọc gì, chính là y tá cho nó một viên kẹo, anh nói viên kẹo này trẻ con không thể ăn, nên anh ăn, sau đó nó trông thấy những người bạn nhỏ khác ăn viên kẹo kia, tìm anh khóc nháo." Giang Mộ Trì sờ lên chóp mũi, ai biết vừa rồi bị ma quỷ ám ảnh, thế mà giành viên kẹo của con nít ăn.
Kiều Dư An lườm anh một cái: "Anh mấy tuổi rồi, còn lấy kẹo của Vu Viên, cẩn thận say này anh già đi nó rút ổng thở của anh đấy."
"Không có nghiêm trọng như vậy đi, anh cũng đã mua lại cho nó hai cây kẹo que, anh đi thay quần áo, bên ngoài quá nóng." Giang Mộ Trì dự định rời đi.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
"Chờ một chút, nhìn đây là cái gì?" Kiều Dư An huơ huơ đồ trên tay, cười hì hì nhìn anh, chỉ là nụ cười này, khiến cho Giang Mộ Trì có chút rùng mình.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
"Thứ gì?" Anh đã sớm quên lúc trước lừa Kiều Dư An, nhìn kỹ hai lần mới nhìn rõ là cái gì, lúc ấy mặt liền đen, vật này vì sao còn ở đây? Không phải sớm đã bị giấu kỹ rồi sao?
"Cho anh xem một chút." Giang Mộ Trì muốn cướp, cũng muốn Kiều Dư An sẽ cho anh cơ hội, lấy lại: "Vừa vặn buổi chiều mẹ sẽ đến, em đi hỏi mẹ một chút, xem Giang gia có phải thật sự có quy củ như vậy không."
"Quyển Quyển." Giang Mộ Trì yếu thế, lấy lòng cười.
"Gọi em cũng vô dụng, dù sao lúc trước em cũng nghi ngờ thật lâu, nếu không phải Pudding lật ra, em cũng thực sự quên chuyện này, chuyện lớn như vậy, sao có thể quên." Kiều Dư An nắm chắt, nhìn Giang Mộ Trì liền biết chuyện này khẳng định là anh nói bừa, được, dám lừa gạt cô, anh xong đời rồi.
Giang Mộ Trì: "..." Lại là Pudding, anh thật hoài nghi, Pudding có phải là do ông trời phái tới phá anh không.
"Quyển Quyển, chuyện như vậy cũng đừng phiền tới mẹ, em có điều kiện gì, em nói đi, anh đều đồng ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!