Chương 49: Hoàn chính văn

Bởi vì Giang Mộ Trì nói mặc đại gì đó, không có phụ nữ, với lại đây là gặp người lớn, thế nên Kiều Dư An chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với một chiếc váy chữ A màu đen, đi giày cao gót nhọn, tóc cũng chỉ buộc thành đuôi ngựa thấp, vô cùng ngoan ngõan, thanh nhã trí thức, thay đổi giống y như kiểu hình mà người lớn rất thích.

Lúc Giang Mộ Trì nhìn thấy cô thì hơi sửng sốt, giống như là thay đổi hoàn toàn thành một người khác vậy, buộc tóc lên khiến cô trẻ tuổi hơn rất nhiều, như là cô em gái còn đi học. Giang Mộ Trì nhướng mày cười khẽ, là anh chiếm của hời.

"Cười cái gì vậy, thế này có đẹp không?" Kiều Dư An xoay một vòng rồi ôm lấy tay anh.

"Đẹp, đi thôi."

Khi đến nhà họ Giang thì trời vẫn chưa tối, trời chiều ngã về tây, lưu lại một chút ánh nắng cuối ngày, ráng chiều ở chân trời phía tây đỏ rực như đang bị đốt cháy.

Kiều Dư An xách theo quà đi vào. Mới vừa đi vào, nụ cười trên môi còn chưa kịp nở, Kiều Dư An đã thấy một người phụ nữ ngồi trên sofa, tóc uốn lọn to, đuôi tóc nghiêng về màu nâu đỏ, mặc một chiếc váy dài ôm sát người, móng tay cũng là màu đỏ, trang điểm xinh đẹp, kẻ mắt kéo dài, lớn lên cũng không tệ lắm, thoạt nhìn giống như là một yêu tinh quyến rũ.

Mình thì ngược lại, trang điểm nhẹ, có thể xem như không trang điểm, móng tay cũng trống trơn, tóc thì lại buộc như học sinh, hoàn toàn không thể nào so với nhau được. Kiều Dư An buồn bực, quay đầu lại trừng mắt với Giang Mộ Trì một cái, nếu không phải ở nhà họ Giang thì cô có thể đánh người ngay tại chỗ rồi, Giang Mộ Trì quá là xấu xa, anh cố ý phải không?

"An An tới rồi, mau vào đi con." Mẹ Giang thấy hai người bèn vội vàng ra đón, Kiều Dư An đành phải cười miễn cưỡng, liếc Giang Mộ Trì một cái: "Về nhà tính sổ với anh."

Giang Mộ Trì nhướng mày, ngón tay vuốt ve khóe môi, anh cười nhẹ, biết ngay là mọi chuyện sẽ xảy ra như thế mà.

"Anh Mộ Trì, lâu rồi không gặp." Đới Dật Hinh mặc váy đỏ vươn tay, Giang Mộ Trì nắm tay với cô, "Đúng là lâu rồi không gặp, cũng đã lớn thành cô gái rồi, xinh đẹp hơn rất nhiều."

Kiều Dư An: "……"

Giang Mộ Trì lại đi khen người phụ nữ khác!

Khen người phụ nữ khác xinh đẹp!

Còn là cười khen nữa!

Móa.

"Cô này là?" Đới Dật Hinh nhìn sang Kiều Dư An.

Kiều Dư An cong khóe môi, cười miễn cưỡng, "Chào cô, tôi là vợ của Giang Mộ Trì, Kiều Dư An."

"A, thế mà anh Mộ Trì đã kết hôn rồi à, chào cô chào cô, tôi là Đới Dật Hinh, thoạt nhìn chắc là tôi lớn hơn cô nhỉ? Vậy tôi có thể gọi cô là An An không?" Đới Dật Hinh cười nhìn Kiều Dư An, nụ cười không hề có vẻ không thân thiện, nhưng lại khiến Kiều Dư An vô cùng không hài lòng.

Cô đã gọi Giang Mộ Trì là anh thì không thể gọi tôi một tiếng chị dâu à?

Gọi chị dâu chứ.

"Có thể." Kiều Dư An gật đầu, đằng sau thì lén đá cẳng chân Giang Mộ Trì một cái, đồ đàn ông thúi, ngày hôm qua còn nói muốn tổ chức hôn lễ, hôm nay lại khen người phụ nữ khác xinh đẹp, phi.

Mấy người cùng ngồi xuống, vừa khéo là Giang Mộ Trì và Đới Dật Hinh lại ngồi đối diện nhau, cách nhau một cái bàn đá cẩm thạch. Kiều Dư An ôm cánh tay Giang Mộ Trì, nhìn thấy anh và Đới Dật Hinh nói chuyện vui vẻ, cô véo thịt anh, ai ngờ Giang Mộ Trì lại nắm lấy tay cô, nụ cười không thay đổi.

Kiều Dư An nhụt chí, lấy trái cây trên bàn trà ăn, mọi người đã nói tới chuyện Giang Mộ Trì và Đới Dật Hinh còn nhỏ, nghe xong một hồi, Kiều Dư An mới nhận ra rằng Giang Mộ Trì và Đới Dật Hinh là thanh mai trúc mã.

Nhà họ Đới là người thành phố Hoài, là hàng xóm của bà ngoại Giang Mộ Trì, từ nhỏ đã biết nhau, cấp 1 cấp 2 cấp 3 đều học chung với nhau, lúc lên đại học thì gia đình của Đới Dật Hinh di cư sang nước ngoài, lúc này mới có chuyện mấy năm chưa gặp.

Đây là câu chuyện thanh mai trúc mã y như trong phim luôn, Kiều Dư An cảnh giác lên, không phải là Đới Dật Hinh còn thích Giang Mộ Trì đấy chứ? Hôm nay Đới Dật Hinh trang điểm vô cùng xinh đẹp, trò chuyện với Giang Mộ Trì cũng thật vui vẻ, điều này làm cho Kiều Dư An vô cùng không an tâm.

Kiều Dư An ôm chặt cánh tay Giang Mộ Trì, muốn cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, ai ngờ Giang Mộ Trì chỉ cười cười nắm lấy tay cô, tiếp tục nói chuyện với Đới Dật Hinh. Nhìn vẻ tươi cười của người phụ nữ đối diện, sao Kiều Dư An lại cảm thấy mất mát nhỉ?

Thấy Giang Mộ Trì không để ý tới mình, Kiều Dư An buông tay anh ra, ngồi sang bên cạnh lấy điện thoại ra oanh tạc Lâm Tự Cẩm, "Cẩm Cẩm, tao khó chịu quá à."

Lâm Tự Cẩm trả lời rất nhanh: Làm sao vậy, tối rồi mà còn xảy ra chuyện gì.

Kiều Dư An suýt thì chọc thủng màn hình điện thoại: Giang Mộ Trì thế mà lại có một cô thanh mai xinh đẹp, anh ấy còn khen cô ấy xinh đẹp nữa, bây giờ đang nói chuyện với nhau, không thèm để ý tới tao luôn, lòng tao bực bội quá.

Lâm Tự Cẩm: Chậc, này là ghen phải không? Không ngờ đấy nhé, Kiều Dư An mày cũng có ngày nổi máu ghen, thật là hiếm mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!